Chương trước
Chương sau
Đúng vậy, Lê Văn Vân nở một nụ cười âm hiểm!
Thực tế thì, sở dĩ anh không chọn ra đòn bằng cú đánh cuối cùng là vì anh cảm nhận được một số thay đổi bất thường.
Ngay lúc này đây, cơ thể anh đã cực kỳ suy nhược rồi, di chứng của việc năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết là quá lớn.
Vốn dĩ anh đã có tính toán sẵn từ trước, đó là dựa vào khoảng thời gian cuối cùng này để đổi thêm một mạng người nữa bên đối phương, tốt nhất là một trong hai người Lý Đạo Nhiên hoặc là Lý Phong.
Về phần Lý Hàng, ông ta là sự lựa chọn thứ ba của Lê Văn Vân!
Bởi vì Trần Hi là con gái Lý Hàng, là con gái ruột ông ta!
Đương nhiên, nếu có thể, Lê Văn Vân chỉ ước mình có thể tiêu diệt toàn bộ đám người nhà họ Lý này.
Nhưng tình hình hiện tại anh chỉ có thể đưa ra một sự lựa chọn, mà vì mối quan hệ với Trần Hi, nên anh đã để Lý Hàng trở thành sự lựa chọn cuối cùng của mình.
Có điều, ngay khoảnh khắc anh muốn ra tay, anh lại cảm nhận được gì đó, bên dưới đống đổ nát này, dường như có thứ gì đó, mà thứ đó đang hướng về phía anh vọt tới, anh cảm nhận được, đó chính là xương rồng!
Đúng rồi, trận đánh đấm trước đó của bọn họ, anh nhớ xương rồng được đặt trên bàn, sau đó cái bàn bị Vân Đạo Tử tức tối lật tung, vậy nên xương rồng cũng theo đó mà rơi xuống đất.
Lê Văn Vân có thể hấp thụ xương rồng, điều này chắc chắn có liên quan đến dòng máu đang chảy trên người anh. Anh bị đánh ngã trên đống đổ nát ngổn ngang này, máu từ vết thương chảy ra rồi thấm xuống nền đất, rồi chảy đến chỗ xương rồng. Và dường như nó đang cố hết sức mình chui ra khỏi mặt đất, bay tới hòa làm một với cơ thể anh.
Có lẽ… Đây chính là cơ hội cuối cùng để anh lật ngược ván cờ!
Trước tình hình này, anh lựa chọn từ bỏ cơ hội phản kích cuối cùng của mình, sau đó ngồi chổng mông xuống. Mặc dù hiện giờ cơ thể anh đang dần suy yếu, miệng vết thương trên cơ thể khiến anh rất đau, nhưng Lê Văn Vân vẫn tận lực dùng mông mình gia tăng lực kéo với xương rồng, hy vọng có thể chảy thêm một chút máu nữa, chỉ cần máu được chảy thêm chút nữa thì có lẽ xương rồng sẽ hấp thụ được, và nhanh chóng chui từ dưới mặt đất lên.
Cách đó không xa, đám người Lý Đông Dã thấy Lê Văn Vân đang ngồi ôm mông dưới đất, cơ thể thì không ngừng suy yếu, lúc này họ mới khẽ thở phào một hơi!
Lý Đông Dã xoay người, nhìn lướt qua Lý Phong bằng ánh mắt hung hăng, sau đó mở miệng từ tốn nói: "Đạo Nhiên, sau khi trở về lập tức cắt chức vị chủ tịch của Lý Phong, nhà họ Lý này, giao cho Lý Hàng đi!"
Nét mặt Lý Phong thay đổi hoàn toàn!
Hiện tại ông ta phụ trách hầu hết các bộ phận lớn sản nghiệp của nhà họ Lý, mặc dù ba anh em họ phân công quản lý ba bộ phận khác nhau, nhưng với hai bộ phận đó ông ta vẫn có sự tác động nhất định, nhưng hiện tại, dựa theo lời nói của Lý Đông Dã thì dường như muốn cho ông ta mất hết tất cả!
“Ông ơi, là vì cháu không còn cách nào hết mà, nếu lúc ấy cháu không đẩy Lý Lợi ra thì cả hai sẽ phải chết." Lý Phong vội vàng giải thích.
“Mày có thể chủ động tiến lên, tự hy sinh thân mình để cứu em trai mày, dù gì đó cũng là em ruột mày đấy." Lý Đông Dã thở dài một hơi, sau đó lắc lắc đầu, quay người nhìn về phía Lê Văn Vân!
“Cậu mạnh hơn so với tưởng tượng của tôi đấy." Lý Đông Dã nói với giọng hờ hững: "Thảo nào người dám một thân một mình mò tới chỗ này. Nếu không phải hôm nay lão Vân cũng có mặt ở đây thì khéo nhà họ Lý chúng tôi sẽ bị diệt vong ngay tại chỗ này mất."
Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, anh không trả lời!
“Quỳ xuống nói xin lỗi đi, mau nói xin lỗi với Đạo Nhiên nhanh, không có chuyện tôi bỏ sức đánh đấm vô ích được, xin lỗi đi, tôi sẽ cho cậu được chết một cách vui vẻ." Lý Đông Dã nói.
Lê Văn Vân không còn gì để nói nữa, đến mức này rồi mà Lý Đông Dã vẫn còn so đo chuyện đó.
“Có cái gì thì khoe ra hết đi, tôi đây sẵn sàng tiếp đón, đối diện đòn đánh mà bố mày khẽ nhăn mày một cái thôi thì, con mẹ nó nhé, tôi nhận ông làm ông." Lê Văn Vân khinh thường lên tiếng.
“Lão Lý." Vân Đạo Tử nói: "Kết thúc nhanh đi, kẻo lỡ Người Gác Đêm tìm đến đây thì lúc ấy sẽ khó nói chuyện lắm."
Lý Đông Dã cau mày, sau đó ông ta thở hắt một hơi, nói: "Thôi!"
Dứt lời, ông ta bước từng bước tới gần chỗ Lê Văn Vân!
Quải trượng kiếm dài trong tay ông ta chỉ thẳng vào Lê Văn Vân.
“Đáng tiếc cho cậu!” Ông ta thở dài một hơi.
“Các người… Thật sự nghĩ rằng có thể giết được tôi sao?" Ngay lúc ông ta sắp ra tay, một nụ cười bỗng được phác họa trên mặt Lê Văn Vân.
“Hử?” Lý Đông Dã cau mày, ông ta nói: "Năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết của Người Gác Đêm, một khi đã sử dụng hết, trong cơ thể sẽ không còn bất cứ nguồn năng lượng nào nữa, thậm chí còn không sống nổi mấy ngày, vậy thì cậu còn gì để lật ngược ván cờ này đây?"
“Người bình thường sử dụng hết năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đúng thật là sẽ không sống nổi mấy ngày." Lê Văn Vân nhếch miệng nói: "Đáng tiếc, ông đây không phải người bình thường!"
“Xương tới!" Anh rống một tiếng to!
“Ầm!”
Ngay thời khắc này, một âm thanh vang trời bỗng vang lên, từ trên đống đổ nát kia, ba mảnh xương cốt bất ngờ chui từ dưới đất lên.
“Lão Lý, ra tay mau!" Lúc này, sắc mặt Vân Đạo Tử đột nhiên thay đổi!
“Xương rồng!" Lý Đông Dã cũng không ngoại lệ, nhìn cảnh này mà lạnh sống lưng.
Với năng lực hiện giờ Lê Văn Vân đã ngang tài ngang sức đấu tay đôi với hai người họ rồi, nếu anh lại tiếp tục hấp thụ ba mảnh xương rồng đó thì sẽ đạt tới cấp độ nào chứ? Bọn họ có nghĩ cũng không nghĩ ra nổi.
Nét mặt Lý Đông Dã thay đổi hoàn toàn, ông ta không dám chần chờ thêm giây nào nữa, nhấc kiếm đâm thẳng về phía Lê Văn Vân.
“Vù vù!”
Nhưng đúng thời khắc này, ba mảnh xương rồng đã nhập vào cơ thể Lê Văn Vân, mà bản thân anh cũng hoàn toàn thả lỏng người, để ba mảnh xương rồng dễ dàng thâm nhập vào cơ thể mình.
m thanh vù vù vang lên không ngừng, mà lúc này, quanh người Lê Văn Vân, một tầng khí tức gợn sóng vây lấy anh, năng lượng mạnh mẽ, chớp mắt một cái đã xông thẳng vào cơ thể Lê Văn Vân!
“Keng!”
Lê Văn Vân vung tay trái theo chiều ngang, nâng cây đao Vô Danh lên, trực tiếp chặn đứng một kiếm quyết định của Lý Đông Dã.
“Ông xong rồi!" Lê Văn Vân cười khẩy một tiếng.
Lý Đông Dã định rút lui ra sau ngay lập tức, ông ta giẫm chân trên mặt đất, cơ thể nhanh chóng ngửa ra sau hòng chạy trốn, nhưng đáng tiếng, Lê Văn Vân đã ra tay!
Tốc độ của anh nhanh đến mức không tưởng, dường như là chỉ trong một tích tắc, anh đuổi theo Lý Đông Dã!
Lý Đông Dã vung quải trượng và kiếm dài theo chiều ngang, vung tay chém về phía sườn Lê Văn Vân thêm lần nữa, lúc này, Vân Đạo Tử đứng bên cạnh nét mặt đã thay đổi hoàn toàn, nói: "Mạnh lên!"
Anh lập tức vọt lên trước.
“Vụt!”
Ngay thời khắc này, Lê Văn Vân ném thanh đao Phá Không về phía ông ta, đồng thời, bên tay phải, năng lượng dồi dào bắt đầu khởi động, thanh đao Vô Danh xé ngang không khí phi tới.
“Keng!”
Đao Vô Danh và quải trượng kiếm dài va chạm nhau.
“Răng rắc!”
Cây kiếm dài kia đứt gãy theo âm thanh vang lên.
Mà thanh đao Vô Danh kia thì vẫn không thuyên giảm khí thế, bay thẳng đến chỗ đầu Lý Đông Dã.
Không ai có thể ngờ được nước cờ này, vào lúc tưởng chừng Lê Văn Vân đã đi đến bước đường cùng rồi, vậy mà cuối cùng lại vì xương rồng mà phản kích bằng một đòn cực hiểm. Lần ra đòn này của Lê Văn Vân có thể coi là đánh lén, cho dù người hứng đòn là Lý Đông Dã cũng không có cách nào đáp trả. Hơn nữa... Vì hấp thụ ba mảnh xương rồng, Lê Văn Vân đã lật mình trở thành người mạnh.
Anh mạnh mẽ tung đao, trực tiếp chặt đứt quải trượng và kiếm dài của Lý Đông Dã.
“Không!” Lý Đông Dã thảm thiết kêu, những người khác nghĩ cách cứu viện, nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi, tốc độ của Lê Văn Vân quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ không kịp phản ứng.
Vào khoảnh khắc mà bọn họ kịp phản ứng lại thì, Lý Đông Dã, đã đầu thân chia lìa rồi!
“Trảm chữ thập!"
Chớp mắt một cái, Lý Đông Dã đã chết. Lê Văn Vân không nói lời nào, anh quát khẽ một tiếng, cấp tốc nhằm về phía Vân Đạo Tử, chiêu thức trảm chữ thập được tung ra.
Vân Đạo Tử cực kỳ hoảng sợ, năng lượng trong cơ thể bắt đầu dâng trào, cầm vũ khí lên theo đường ngang!
“Keng!”
Lại là một âm thanh lớn vang trời, lần này, Vân Đạo Tử ra đòn chặn, nhưng kết quả cơ thể ông ta lại bay cao lên, rồi bị văng ra xa cả chục mét, cuối cùng ngã nhào trên nền đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi!
Chỉ vài khoảnh khắc thôi, từ một Lê Văn Vân cùng đường tuyệt vọng bỗng mạnh hơn hẳn, thành công ra đòn phản kích, hai siêu cấp cỡ lớn giờ một người chết một người bị thương!
“Ra tay mau, ra tay mau lên, hiện giờ sức mạnh của cậu ta đang không ngừng suy yếu rồi, mau vây giết cậu ta nhanh." Vân Đạo Tử ngã trên nền đất, ông ta bất chấp tình trạng thương tích trên người, lớn tiếng quát.
Lê Văn Vân nhăn mày!
Điều Vân Đạo Tử nói là sự thật.
Năng lượng điên cuồng tuôn ra lúc gần chết đã gây ra chấn thương quá nặng, mà hiện giờ Lê Văn Vân đã ra hai đòn đánh, mà hai đòn đánh này anh có được là nhờ hấp thụ ba mảnh xương rồng, nếu vẫn còn sức mạnh vẹn toàn thì đòn trảm chữ thập vừa rồi của anh đã thành công lấy mạng Vân Đạo Tử rồi. Nhưng không, đòn thứ hai này đã không còn mạnh bằng đòn kết liễu Lý Đông Dã vừa rồi.
Sau khoảng thời gian năng lượng dồi dào bởi xương rồng hòa nhập vào cơ thể thì nó đang dần biến mất.
Đặc biệt là, cơ thể anh quá mệt mỏi.
Tiếng rống giận của Vân Đạo Tử vang vọng, nét mặt của hai mươi mấy người kia lập tức thay đổi hoàn toàn, bọn họ cùng nhìn về phía Lê Văn Vân, nhưng mà... Không ai ra tay!
Đúng vậy, không có người nào dám ra tay, chỉ với hai đòn của Lê Văn Vân mà một siêu cấp bị chém chết, một siêu cấp còn lại thì bị thương, mà bọn họ chỉ là những cao thủ đỉnh cấp, thì sao dám ra tay! Mẹ nó, nhỡ mà mới bước được một bước đã bị đao của Lê Văn Vân chém chết thì chẳng phải xong đời à!
“Người nào động! Người đó chết!" Ánh mắt Lê Văn Vân quét quanh đám người kia, cười khẩy một tiếng rồi nói.
Anh nhìn Vân Đạo Tử bằng ánh mắt rực lửa, rồi lại liếc nhìn về phía đám người Lý Đạo Nhiên, sau đó nhe răng cười nói: "Giờ thì đến lượt các người, nói đi, chọn một người nộp mạng!"
Giờ phút này Lý Đạo Nhiên dường như bất chấp nỗi đau mất cha, mất con, ông ta nhìn Lê Văn Vân, trán toát mồ hôi lạnh!
“Một lũ hèn nhát!" Lê Văn Vân cười nhạo, sau đó, anh bỗng xoay người vọt tới hướng khác.
Mà ở nơi đó, những người đang đứng thấy Lê Văn Vân xông đến thì sợ tới mức tè ra quần, vội vàng tản ra hai bên. Chính hành động này của bọn họ đã tạo ra một lỗ hổng, sau đó Lê Văn Vân... Chạy ra ngoài từ cái lỗ hổng đó, anh thậm chí còn không thèm quay đầu lại hay liếc mắt nhìn lấy một cái!
“Chạy…” Mọi người ai nấy cũng ngây ngốc!
“Đuổi giết cậu ta đi! Mau đuổi giết cậu ta nhanh lên!" Vân Đạo Tử gào thét: "Hiện giờ cậu ta đang rất yếu, đã không còn sức lực nào để chống trả nữa rồi, đừng để cậu ta chạy thoát!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.