Chương trước
Chương sau
Ngay khi Lê Văn Vân vừa đưa người đi thì lúc này trong phòng tiêu thụ, nhiều người đều mang vẻ mặt lo lắng.
Đúng lúc này, Bành Hàn Đông chợt bước vào phòng tiêu thụ, nhìn thấy Bành Hàn Đông bước vào, Hầu Bảo Khôn và những người khác không khỏi run lên.
Bành Hàn Đông đi thẳng vào văn phòng của Phó Vân San.
Hầu Bảo Khôn hơi bối rối, anh ta bước tới chỗ tổ trưởng tổ kinh doanh Đặng Ngải hỏi: “Đặng Ngải, anh nói xem sao đột nhiên tổng giám đốc Bành lại đến đây thế, có khi nào ông ta nghe xong những lời của Lê Văn Vân sẽ đuổi việc chúng ta không?”
Đặng Ngải nhíu mày, sau đó nói với vẻ rất chắc chắn: “Không thể nào, lần này chúng ta có nhiều người như vậy, pháp luật cũng không truy cứu trách nhiệm của đám đông. Nếu như nhiều người bị đuổi việc trong một lúc thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty.”
“Nhưng... lỡ như anh ta nhắm súng vào con chim đầu đàn thì sao. Lúc nãy hai người chúng ta là người nói nhiều nhất, lỡ anh ta nhắm vào chúng ta thì sao đây?” Hầu Bảo Khôn hỏi.
Anh ta hỏi thẳng Đặng Ngải như vậy khiến sắc mặt của Đặng Ngải thật khó coi.
Nếu thực sự là nhắm súng vào con chim đầu đàn, đến lúc đó hai người họ bị đuổi việc thì liệu những người khác có sẵn sàng đứng ra bảo vệ họ hay không?
Câu trả lời rõ ràng là không.
Trước đó họ cùng nhau đứng chung một chỗ là muốn giành lấy quyền phụ trách dự án của nhà họ Vương, cũng chỉ muốn có được một chỗ đứng mà thôi, bây giờ nếu thật sự uy hiếp đến công việc của mình thì chắc chắn những người đó sẽ không thèm để ý đến anh ta.
Trong khi hai người đang nói chuyện, Bành Hàn Đông bước ra khỏi văn phòng của Phó Vân San với một cuốn sổ trên tay, Phó Vân San cũng đi theo Bành Hàn Đông ra ngoài.
Bành Hàn Đông đi đến trước mặt những người đó, ông ta hắng giọng nói: “Vừa rồi tôi nghe nói có người muốn chủ động từ chức nên đã đến bộ phận tiêu thụ xem xét, quản lý Phó đã đưa tôi bản danh sách này, tôi muốn xem xem.”
“Ôi, có nhiều người thế nhỉ!” Ông ta mở danh sách ra, nhìn lướt qua rồi cười tủm tỉm nói.
Lúc này, sắc mặt của những người đã nói chuyện trước đó hơi thay đổi.
“Nếu mọi người đã muốn từ chức, cảm thấy ở tập đoàn Trí Đạt không có tiền đồ thì tôi với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Trí Đạt cũng sẽ không ngăn cản mọi người theo đuổi giấc mộng mới này. Những người muốn từ chức thì cứ theo quy tắc mà làm.” Ông ta cười lớn nói: “Tôi đọc đến tên ai thì những người này ngày mai không cần đến công ty đi làm nữa, cứ tự do theo đuổi công ty rất cao rất tốt của mọi người đi.”
“Tổ trưởng tiêu thụ số một, Đặng Ngải!”
Trước đó Đặng Ngải vẫn đang trò chuyện với Hầu Bảo Khôn đột nhiên ngã quỵ.
Anh ta vội vàng nói: “Tổng giám đốc Bành, tôi chỉ đùa thôi. Tôi đã làm việc trong công ty bốn năm năm rồi, tôi rất có tình cảm với công ty.”
Bành Hàn Đông liếc anh ta rồi chẳng thèm để ý tới nữa, sau đó nói tiếp: “Tổ trưởng tiêu thụ số hai Hầu Bảo Khôn!”
“Tổ trưởng tiêu thụ tổ ba…”
Ông ta đọc hết tên này đến tên khác.
Toàn bộ phòng kinh doanh chìm vào im lặng một lúc lâu, các tổ trưởng tổ tiêu thụ cay đắng ngồi sụp xuống ghế sô pha.
Họ không bao giờ nghĩ rằng Bành Hàn Đông thực sự làm điều này, thực sự muốn đuổi việc họ.
Đây chính là công việc ở tập đoàn Trí Đạt đó, vậy mà đã đuổi việc hết ba mươi bốn mươi người rồi, những người có thể làm công việc tiêu thụ hàng hoá tại trụ sở đều là sinh viên hàng đầu hoặc những người có thành tích rất tốt.
Vậy mà đã bị đuổi việc hết rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tổ tiêu thụ rơi vào im lặng, có người tuyệt vọng, mà những người ở lại đều mừng thầm!
Đúng vậy, ngay cả khi họ không thể giành được dự án của nhà họ Vương thì sao chứ, nếu họ có thể trở thành tổ trưởng tổ tiêu thụ thì tiền lương của họ cũng có thể tăng vọt.
Hầu Bảo Khôn và Đặng Ngải ngồi phịch xuống ghế, họ thực sự hoảng loạn và không biết phải làm gì.
Mỗi khi Bành Hàn Đông đọc một cái tên, tâm trạng của người đó lại như rơi xuống đáy vực.
Ngoài cửa, sau khi Lê Văn Vân tiễn người đi thì đã đưa Lâm Nhã quay lại.
Lý do khiến Lê Văn Vân làm như vậy không chỉ vì anh cảm thấy những người này đã quá đáng, mà anh còn muốn lập uy cho Lâm Nhã. Anh biết sau chuyện này, mọi người trong công ty sẽ có cái nhìn khác với Lâm Nhã, vì để những người đó câm miệng nên anh đã dùng cách thức cực đoan như vậy.
Đối với một cô gái như Lâm Nhã, không cần thiết phải suy sụp tâm lý vì một tên đàn ông không ra gì như vậy. Cho dù công ty không làm gì cô ấy, nhưng bản thân cô ấy sẽ không chịu được áp lực mà bỏ đi.
Sau khi Bành Hàn Đông đọc xong những cái tên thì Lê Văn Vân và Lâm Nhã cùng nhau bước vào văn phòng.
“Được rồi, ngày mai những người được nêu tên không cần phải đến công ty nữa, về phần bầu lại tổ trưởng mới thì mai hãy nói vậy. Giờ mọi người có thể bấm thẻ tan làm được rồi.” Bành Hàn Đông nói.
“Tích.”
Ông ta vừa nói xong thì Lê Văn Vân liền đi tới cửa, bấm thẻ rồi cười với Lâm Nhã: “Cô cũng bấm thẻ tan làm đi.”
Lâm Nhã gật đầu, cô ấy về chỗ của mình, cầm túi xách rồi bấm thẻ.
Mọi người đều đang nhìn Lâm Nhã khiến cô ấy xấu hổ, sau khi bấm thẻ thì vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi bước xuống tầng dưới, Lâm Nhã liếc nhìn Lê Văn Vân cảm ơn: “Lê Văn Vân, cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm thế nào cả.”
Lê Văn Vân cười nói: “Không sao, về sớm đi. Cứ yên tâm, nếu Lâm Mậu Thời còn dám đến quấy rối cô thì tôi sẽ xử lý ông ta. Cô không ngại chuyện bố cô sẽ đi tù chứ?”
“Chỉ cần ông ta không làm phiền tôi thì tôi không quan tâm đến sống chết của ông ta!” Lâm Nhã nói.
Lê Văn Vân sững sờ, mặc dù anh đã đoán được nhưng bố ruột và con gái lại có thể làm ầm ĩ đến mức này thì đúng là Lâm Mậu Thời đáng ghê tởm như thế nào.
“Được rồi!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Cô về nhà đi, có lẽ trong nhà có rất nhiều thứ cần phải được sắm sửa lại.”
Nói xong anh chợt nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Đúng rồi, bệnh tình của dì cứ kéo dài sẽ nguy hiểm lắm, tôi cho cô mượn trước năm mươi vạn, chờ khi nào phát tiền lương thì cô trả tôi cũng được. Nên giải phẫu càng sớm càng tốt, về chuyện ở đây tôi sẽ xử lý cho, ngày mai cô cứ xin nghỉ phép đi. Những chuyện khác cô cứ yên tâm đi, chắc chắn dự án của nhà họ Vương sẽ do tôi và cô phụ trách.”
Lâm Nhã hơi đỏ mặt nói: “Lê Văn Vân, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Lê Văn Vân ngẩn người, sờ sờ mũi nói: “Đừng nghĩ vớ vẩn, tôi về trước đây.”
Nhìn thấy Lê Văn Vân lên xe rồi mà trái tim Lâm Nhã đập thình thịch, cô ấy đỏ mặt, mím môi liếc nhìn Lê Văn Vân rồi mới lên xe của mình.
Bên kia, Lê Văn Vân vừa lái xe đi thì điện thoại di động vang lên, vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, vừa kết nối điện thoại vừa nói: “A lô, bác sĩ Phạm.”
“Mau về nhà đi, có việc khẩn cấp.” Bác sĩ Phạm nói.
“Sao vậy?” Lê Văn Vân vội hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.