Lê Văn Vân nhìn quanh mà không để lộ sơ hở nào. Kẻ thù của Người Gác Đêm không nhiều lắm. Sự tồn tại của Người Gác Đêm là để duy trì trật tự của thế giới ngầm, nếu muốn nhắc đến kẻ thù của Người Gác Đêm thì những ai không tuân thủ trật tự của thế giới ngầm đều được tính là kẻ thù. Kẻ thù thật sự của Người Gác Đêm phần lớn đều là Hồng Nguyệt và Bóng Tối, một tổ chức tương đối lớn và bí ẩn trong thế giới ngầm. Có rất nhiều tổ chức trong thế giới ngầm, nhưng hầu hết trong số đó đều rất kín kẽ, bao gồm cả Người Gác Đêm, hầu hết các tổ chức đang hoạt động sôi nổi là tổ chức của Hồng Nguyệt và Bóng Tối. Lê Văn Vân không biết ông ấy đang ám chỉ ai và thuộc tổ chức nào. Nhưng vẫn âm thầm để ý. Dù thế nào thì anh vẫn chưa bị lộ mặt, hơn nữa ông cụ Long đã giới thiệu như vậy và Lê Văn Vân cũng ngầm thừa nhận nên hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng Lê Văn Vân học võ trong tù và do khả năng thiên phú nên mới nhanh chóng đạt tới trình độ đỉnh cấp. Khi đi tới bàn của mình, ông cụ Long lại nghĩ tới điều gì đó, quay đầu liếc nhìn Lê Văn Vân nói: “Đúng rồi, ăn cơm xong cậu hãy ở lại nhé, tôi muốn nói chuyện với cậu. Cũng lâu rồi tôi không gặp người bạn cũ kia, tôi muốn tâm sự về tình hình gần đây của ông ấy.” Tất cả mọi người trong bàn ăn đều sững sờ. Hầu hết mọi người đều đoán được ông cụ Long đang nói đến ai. Có vẻ như thật sự có một người như lời ông cụ Long nói, rất nhiều người nhìn vẻ mặt của Lê Văn Vân mà tràn đầy kiêng nể. Tất nhiên, Lê Văn Vân không để ý lắm đến ánh mắt của họ, anh cẩn thận quan sát xung quanh, cố gắng tìm ra ai là kẻ thù. Tuy nhiên, rõ ràng là đối phương đã che giấu rất kỹ nên Lê Văn Vân không tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Thời gian trôi qua, lúc cao hứng, ông cụ Long rủ thêm mấy đàn em đi lên khoa tay múa chân một lát. Tuy nhiên có Lê Văn Vân ở trước mặt nên mấy đàn em này chẳng còn tâm tư để khoa tay múa chân nữa. Thấm thoát đã đến mười giờ, người cũng từ từ đi về. Những người trong sảnh tiệc cũng đang từ từ rời đi, lúc này Long Nhã Lâm đứng lên đi tới trước mặt Lê Văn Vân. Vì cô ấy rất cao nên khi đứng trước mặt Lê Văn Vân khiến anh có một loại áp lực không sao tả nổi. Lê Văn Vân che miệng hắng giọng nói: “Sao vậy người đẹp, có chuyện gì à?” Long Nhã Lâm hơi đỏ mặt, sau đó cô ấy lấy điện thoại ra và nói: “Anh là người duy nhất bằng tuổi tôi mà lại có cùng thực lực với tôi, thêm wechat đi.” Lê Văn Vân không nói nên lời. Anh hắng giọng nhìn Vương Giai Kỳ. Vương Giai Kỳ mỉm cười không nói gì. “Sao thế? Anh không thích à?” Long Nhã Lâm thấy Lê Văn Vân hơi do dự thì khẽ nhíu mày lại. “Sao lại không thích chứ, người đẹp xin wechat cầu còn không được nữa là. Vừa rồi là do hơi kinh ngạc nên mới phản ứng chậm đó thôi.” Lê Văn Vân vội vàng nói. “Xí xí.” Vương Giai Kỳ ở bên cạnh nghe vậy thì kìm lòng không được mà lên tiếng. Cũng may da mặt Lê Văn Vân đủ dày nên lấy wechat ra thêm vào. Cách đó không xa, Hầu Diệu Trần cau mày nói: “Ông cụ Long, tên Lê Văn Vân này cũng có năng lực đó, lại là học trò của bạn ông nữa. Có điều cậu ta đã từng ngồi tù chín năm, chắc cũng chẳng phải người tốt gì.” Liễu Vân Sơn cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, cho dù như thế nào thì nhà họ Lê vẫn là người thân của cậu ta, tuy rằng cậu ta bị hãm hại nhưng cậu ta vẫn cứ khiến cả dòng họ lâm vào cảnh hiu quạnh, người như vậy thật sự rất độc ác. Ông cần phải suy nghĩ cho kỹ càng, đừng để Long Nhã Lâm đi lại quá thân thiết với cậu ta.” Ông cụ Long cười nói: “Tôi tự biết chừng mực, mấy người về trước đi, tôi còn phải tâm sự với tên nhóc này.” Trong sảnh tiệc, mọi người lần lượt rời đi. Một lúc sau, ông cụ Long đứng dậy nói với Lâm Bình và Vương Giai Kỳ: “Nhã Lâm, cháu đưa chú Lâm và Giai Kỳ ra ngoài một lát, ông muốn tán gẫu dăm ba câu với Lê Văn Vân.” Long Nhã Lâm ngoan ngoãn gật đầu. Vương Giai Kỳ nháy mắt với Lê Văn Vân, trên mặt còn thoáng hiện ra vẻ phấn khích. Địa vị của ông cụ Long ở Yên Kinh khá cao, rõ ràng lúc này ông ấy đã nhìn Lê Văn Vân bằng một ánh mắt khác xưa, nên trong lòng Vương Giai Kỳ cũng cảm thấy mừng thay cho anh. Khi tất cả mọi người rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lê Văn Vân và ông cụ Long, ông ấy cười nói: “Thời gian nhiều như vậy, đã biết ai là kẻ thù rồi chứ?” Lê Văn Vân ngơ ngác lắc đầu nói: “Không phát hiện ra.” “Không phát hiện cũng là điều bình thường. Tên Hầu Diệu Trần có quan hệ rất mật thiết với Hồng Nguyệt, ông ta có một học trò cũng rất giỏi, người đó làm bác sĩ ở Hồng Nguyệt, tên là Xích Tinh.” Cơ mặt của Lê Văn Vân hơi giật giật. Quả thực Xích Tinh là một bác sĩ rất nổi tiếng trong thế giới ngầm. “Ngoài ra còn ai khác không?” Lê Văn Vân hỏi. “Những người khác, chẳng hạn như Phùng Vĩ đã va chạm với cậu, ông ta có quan hệ rất mật thiết với Lâm Thiếu Hoa.” Ông cụ Long nói: “Đương nhiên, hiện tại đa số các dòng họ tập võ đều rất kín kẽ.” Lê Văn Vân cau mày, sau đó anh nhìn về phía ông cụ Long thở dài: “Bởi vì muốn được sống thôi.” “Đao phong sở chỉ, tâm chi sở hướng.” “Chiến, không có đường lui.” Hai người đồng thanh nói. Rồi hai người lại cùng mỉm cười! Sau khi câu nói này được nói ra, Lê Văn Vân đã hoàn toàn xác nhận rằng ông cụ Long đúng là Người Gác Đêm. Anh nhìn ông cụ Long nói: “Không biết ông là số mấy trong Người Gác Đêm, ông ở Yên Kinh đã nhiều năm, mà tôi gia nhập Người Gác Đêm cũng đã được một thời gian dài rồi nhưng vẫn chưa từng nghe nhắc đến ông.” Ông cụ Long khẽ mỉm cười, sau đó chỉ vào mình nói: “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Long Ưng Đài, phụ trách ‘mạng lưới ngầm’ của Người Gác Đêm.” Cơ mặt của Lê Văn Vân khẽ giật giật, mạng lưới ngầm là chi nhánh bí mật của Người Gác Đêm, người của mạng lưới ngầm không đánh số nhưng vẫn tồn tại, phần lớn tin tức của Người Gác Đêm đều do bọn họ cung cấp. Danh tính của tất cả những người trong mạng lưới ngầm đều rất bí mật, họ có một số điểm tương đồng với Lê Văn Vân là hiện tại hoàn toàn ẩn mình trong thành phố và sinh sống làm việc như những người bình thường, thậm chí bí mật đến mức ngay cả người đầu ấp tay gối cũng không biết được danh tính thật sự của họ. Nhưng họ đã có cách để cung cấp thông tin cho Người Gác Đêm một cách bí mật. Lê Văn Vân không bao giờ tưởng tượng rằng ông cụ Long này thực sự là người phụ trách mạng lưới ngầm. Long Ưng Đài nhìn Lê Văn Vân mỉm cười rồi nói: “Nhìn cậu thì chắc chắn là đã bước vào trình độ siêu cấp rồi nhỉ?” “Vâng.” Lê Văn Vân gật đầu và nói. “Còn trẻ như vậy mà đã đạt tới siêu cấp, như vậy thì tương lai của Người Gác Đêm có hy vọng rồi.” Long Ưng Đài nhìn Lê Văn Vân gật gù khen ngợi. Lê Văn Vân nhíu mày, lúc này Long Ưng Đài lại nói: “Người Gác Đêm giao vào tay cậu, như vậy mấy lão già này cũng an tâm rồi.” “Thưa ông, xin đừng nói như vậy!” Lê Văn Vân nói. Long Ưng Đài xua tay nói: “Đã đến lúc mấy ông già như chúng tôi nên hạ màn rồi. Lần này Trác Nhất Minh để cậu đến Yên Kinh gặp mặt với tôi, nếu chiến tranh nổ ra, hãy để thế hệ chúng tôi ra trận là được rồi. Lý do tôi giữ cậu lại là hy vọng sau này cậu hãy ngăn cản cháu gái tôi gia nhập vào Người Gác Đêm. Bố mẹ nó đều đã chết trận trong Người Gác Đêm, đến lúc tôi phải kết thúc rồi. Tôi không mong con bé cũng gia nhập vào tổ chức đó.” “Cô ấy có biết thân phận của ông không?” Lê Văn Vân hỏi. “Tất nhiên là con bé không biết.” Long Ưng Đài lắc đầu và nói: “Nhưng con bé lại biết sự tồn tại của Người Gác Đêm và cũng biết luôn lí do vì sao bố mẹ nó mất, cho nên nó vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để gia nhập tổ chức Người Gác Đêm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]