Chương trước
Chương sau
“Nếu tôi không buông ra thì sao?” Lê Văn Vân cười nói: "Tôi với bọn họ đã thương lượng giá cả rồi, một vạn một đêm, hôm nay tôi phải hòa vốn mới được, nếu ông cũng muốn thì phải tự mình xếp hàng, ngày mai hẵng quay lại!”
Lời nói của anh khiến Trác Hạo ở cách đó không xa sững người, kể cả hai người phụ nữ bên cạnh Lê Văn Vân cũng sững sờ, sau đó vừa cười vừa lắc đầu.
Trác Hạo cầm lấy điếu thuốc trong tay, nhìn Lê Văn Vân nói: “Đúng là kẻ ngu dốt thì không biết sợ"
Vừa nói, ông ta vừa lắc đầu nói: "Đúng vậy, một người bình thường như anh, cho rằng một mình có thể chiến đấu với hơn chục tên xã hội đen là rất lợi hại, nhưng thật đáng tiếc..."
Lê Văn Vân vẫn đứng đó mỉm cười!
“Cậu còn thời gian một điếu thuốc, nói di ngôn, tiện thể chọn cách chết cho mình.” Trác Hạo mỉm cười nói.
“Chết?” Lê Văn Vân cau mày: “Có người sai ông giết tôi sao?”
“Bây giờ mới nhận ra?” Trác Hạo nhìn Lê Văn Vâng đầy khinh thường đáp: “Có người trả một nghìn năm trăm vạn, đáng tiếc tôi thấy cái mạng này của cậu không đáng giá một nghìn năm trăm vạn, nhưng nếu đã trả rồi, tôi tiện tay giải quyết một chút, bây giờ thời gian của cậu chỉ còn nửa điếu thuốc, nói di ngôn đi.”
“Đứng thứ tư trong bảng xếp hạng sát thủ của thế giới ngầm, Phong Hàng Giả Trác Hạo, đúng không!” Lúc này Lê Văn Vân mới cất lời.
Câu nói của Lê Văn Vân lại khiến cả ba người họ sững sờ.
Sắc mặt Trác Hạo khẽ thay đổi, điếu thuốc cầm lên đặt lên miệng cũng sững lại, nhìn Lê Văn Vân, ánh mắt trầm ngâm nói: "Cậu từng tiếp xúc với người trong thế giới ngầm? Từng tiếp xúc với người trong nhà giam?"
Lê Văn Vân không trả lời ông ta, mà lại cười nói: “Ông không cần quan tâm, bây giờ đến lượt tôi hỏi ông, ai sai ông giết tôi, thành thật trả lời, tôi có thể cho ông chết dễ chịu hơn.”
“Hả?” Ánh mắt Trác Hạo bỗng tràn đầy sự lạnh lẽo.
Lan Lan, một trong hai người chị em song sinh, dường như cảm giác được có gì đó không ổn, cô ta nuốt nước bọt nói: “Anh phát hiện khi nào? Rốt cuộc anh là ai?”
Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, tay anh vẫn đặt trên eo mềm mại của cô ta, cười nói: "Với người đẹp tuyệt mỹ như hai cô, lời mời như vậy quả thực không có người đàn ông nào có thể từ chối. Nhưng các cô đã bỏ qua một điểm, hai cô xinh đẹp như vậy, lại còn là hai chị em song sinh, nếu thật sự là vì tiền, không biết có bao nhiêu đại gia đã sớm sẵn sàng bỏ ra một đống tiền để bao nuôi các cô rồi, các cô còn phải đến mức ra đứng đường vẫy khách sao!”
“Hơn nữa, Trác Hạo đi xa, bên cạnh có cặp mỹ nhân sinh đôi đi cùng, cho nên chuyện này không khó tưởng tượng.” Lê Văn Văn mỉm cười nói: “Cho nên hiện tại tôi chỉ tò mò, ai đã sai ông giết tôi, Liễu Bạch? Lê Hoán?"
Trác Hạo bỗng cười nhẹ nói: “Lê Văn Vân, cậu thật bình tĩnh, đã biết tôi đứng thứ tư trong bảng xếp hạng sát thủ của thế giới ngầm, mà vẫn còn dám nói xằng nói bậy. Muốn biết ai là người sai tôi giết cậu? Chờ đến khi cậu sắp chết, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Dứt lời, ông ta vung tay, tàn thuốc trong tay ông ta phóng thẳng tới chỗ Lê Văn Vân.
Khoảng cách giữa ông ta và Lê Văn Vân là hai mươi mét, sức mạnh từ những ngón tay ông ta, Lê Văn Vân có thể nhìn thấy!
Lê Văn Vân hạ tay xuống, vỗ vào mông hai người phụ nữ một cái rồi nói: "Hai cô không được phép động tay, đợi khi tôi quay lại sẽ trả tiền!"
Nói xong, anh bước ra ngoài, cơ thể anh giống như một viên đạn, chỉ trong nháy mắt đã ở trước mặt Trác Hạo! Đồng thời vung ra một đấm!
“Nhanh thật!”
Trác Hạo nhanh như chớp né sang một bên.
Cú đấm của Lê Văn Vân đánh trúng vào xe, chiếc xe bị cú đấm của anh sượt qua, chỗ bị đấm trúng đã lõm xuống!
“Siêu quá!” Trác Hạo kêu lên, trên trán ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Ông ta chạm nhẹ tay lên eo, một con dao găm lạnh lẽo chuẩn bị được rút ra.
“Bùm!”
Đúng lúc này, Lê Văn Vân lại xông tới, đồng thời ấn cánh tay ông ta, ông ta chỉ cảm thấy cả cơ thể mình rời khỏi mặt đất.
“Bùm!”
“A!”
Tiếng hét và tiếng rơi chạm đất cùng lúc vang lên.
Ông ta lăn tại chỗ, thành công rút được con dăm găm ra, vừa nhìn về phía hai người đẹp sinh đôi đứng cách đó không xa nói: "Mau giúp tôi!"
Trên gương mặt hai người đẹp lộ ra vẻ do dự.
Lúc Trác Hạo thốt lên hai từ “siêu quá”, bọn họ đã sợ xanh mặt.
Họ đều là thành viên của Hồng Nguyệt, nên họ hiểu rằng hai từ siêu quá kia rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.
“Nếu như tôi là các cô, tôi sẽ lựa chọn không ra tay.” Đúng lúc này, một giọng nói yểu điệu từ phía xa vọng tới.
Ngay sau đó, trong tầm mắt của họ, một bóng người mặc váy đỏ chậm rãi đi tới!
“Hoa Hồng Đỏ!” Trác Hạo cầm con dao găm, ngồi xổm trên mặt đất nói với vẻ mặt rất khó coi: “Cô biết cậu ta? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người anh em, cậu đã quen biết Hoa Hồng Đỏ rồi vậy coi như chúng ta là bạn, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi có thể cho cậu biết ai là người đã sai tôi giết cậu."
Lê Văn Vân liếc mắt nhìn ông ta: “Hử? Là ai?”
“Lê Hàng, Lê Hàng, người nhà họ Lê ở Lâm Hải, chính ông ta đã sai tôi giết cậu.” Trác Hạo vội vàng trả lời.
Lê Văn Vân hơi ngạc nhiên.
Lê Hàng muốn giết anh, rõ ràng là vì chuyện của chín năm trước, ông ta không muốn Lê Văn Vân tiết lộ chân tướng của sự việc chín năm trước.
“Hóa ra là ông ta.” Lê Văn Vân khẽ sờ lên mũi.
Trác Hạo thở phào nhẹ nhõm nói: "Đúng vậy, người anh em, tôi và Hoa Hồng Đỏ đều là người của Hồng Nguyệt. Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi, chúng ta đều là bạn bè!"
“Bạn bè sao?” Lê Văn Vân híp mắt nói: “Người của Hồng Nguyệt đều nên chết cả đi!”
Nói xong, anh từng bước đi về phía Trác Hạo.
Mặt Trác Hạo lập tức biến sắc nói: "Tôi đã nói cho cậu biết người sai tôi giết cậu là ai rồi."
“Tôi từng nói với ông là sau khi nói cho tôi biết, tôi sẽ thả ông đi sao?” Lê Văn Vân liếc mắt, giễu cợt nói.
Hoa Hồng Đỏ bật cười che miệng nói: "Ai ya, Trác Hạo, chắc hẳn ông còn chưa biết anh ấy là ai."
Mồ môi lại men theo gương mặt của Trác Hạo nhỏ xuống mặt đất.
Đường đường là người đứng thứ tư trong bảng xếp hạng sát thủ của thế giới ngầm, vậy mà lúc này trong lòng ông ta tràn đầy sợ hãi.
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?” Trác Hạo nhìn Lê Văn Vân nói với giọng run rẩy.
“Anh ấy, anh ấy chính là Người Gác Đêm Số Không đã biến mất ba năm trước.” Hoa Hồng Đỏ cười nói, cười run hết cả người.
Thế nhưng, sau khi những lời này được nói ra, Trác Hạo không khỏi lùi về phía sau một bước, nôn ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lê Văn Vân!
Ở phía sau, đôi mắt tuyệt đẹp của hai cô gái song sinh cũng mở to ra.
Người này... lại có thể là Người Gác Đêm Số Không!
Bọn họ muốn điên mất!
Lúc nhận nhiệm vụ này, bọn họ chỉ nghĩ anh chỉ là một người bình thường có chút hung bạo thôi.
Nhưng bây giờ lại nói với họ rằng người này chính là Người Gác Đêm Số Không!
Đừng nói là một nghìn năm trăm vạn, có đưa cho họ một trăm năm mươi triệu thì họ cũng không dám đến nhận nhiệm vụ này!
Thân thể Trác Hạo bắt đầu run lên, thậm chí ông ta còn không chống cự, nhìn Hoa Hồng Đỏ nói: “Rõ ràng là cô đang cấu kết với Người Gác Đêm Số Không, thủ lĩnh biết được sẽ không tha cho cô."
"Ông ta còn không dám ra thì việc gì tôi phải sợ ông ta." Hoa Hồng Đỏ cười nói: "Tôi còn muốn ông ta ra đây đó, anh Lê rất muốn giết chết ông ta!"
Nghe xong những lời này, Lê Văn Vân khẽ rùng mình!
Sắc mặt Trác Hạo vô cùng khó coi, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Phải làm thế nào cậu mới tha cho tôi."
“Tha cho ông sao?” Lê Văn Vân cau mày, nghĩ đến điều gì đó lại nói: “Chuyện đó còn tùy vào tâm trạng của tôi, bây giờ dẫn tôi đi gặp Lê Hàng một chút!”
Trác Hạo sửng sốt, nhưng cũng không dám do dự, Lê Văn Vân cười bước đến trước mặt hai chị em song sinh đang lo lắng, vòng tay qua eo họ nói: “Trước hết, các cô cũng đi cùng tôi!”
Cơ thể hai người phụ nữ cứng lại, nhưng họ không dám phản kháng.
Hoa Hồng Đỏ cười nói với Lê Văn Vân: “Vậy tôi đi trước đây.”
Lê Văn Vân gật đầu, ôm hai người phụ nữ bước lên xe!
Trác Hạo không dám phản kháng, thành thật lái xe về phía trước, Lê Văn Vân cùng hai người đẹp ngồi ở hàng ghế sau, sau khi lên xe, Lê Văn Vân lấy điện thoại ra gửi cho Tần Quốc Thành một tin nhắn WeChat: "Đợi ở chỗ hôm qua đón Ngô Nghiêu một lát, tôi tặng cho ông một món quà lớn!”
Đúng vậy, anh định giao Trác Hạo cho Người Gác Đêm bên này, một người có địa vị ở Hồng Nguyệt cao hơn cả Hoa Hồng Đỏ như Trác Hạo, chắc hẳn ông ta phải có rất nhiều tin tức!
Nửa tiếng sau, chiếc xe bốn người dừng trước biệt thự của một gia đình.
Lúc này sắc mặt Trác Hạo đã tái nhợt, sau khi xe dừng trước cửa, ông ta lấy điện thoại ra nói: "Bây giờ tôi lập tức gọi ông ta xuống ngay!"
Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi!
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trác Hạo xuống xe, đứng dựa vào cửa xe bên kia!
Không bao lâu sau, cửa biệt thự được mở ra, Lê Hàng mặc quần áo ngủ bước ra khỏi biệt thự, nhìn thấy Trác Hạo, ông ta vui vẻ hỏi: “Xong xuôi cả rồi?"
Sắc mặt Trác Hạo không được tốt.
Mà Lê Hàng vẫn nói tiếp: “Thế nào rồi, xử lý sạch sẽ rồi chứ?”
“Két...”
Đúng lúc này, cửa xe trước mặt bỗng nhiên chậm rãi chuyển động, Lê Văn Vân nhìn ông ta cười hỏi: “Ông nói xem!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Lê Văn Vân, mặt Lê Hàng chợt biến sắc!
“Bốp!”
Ngay lúc đó, Trác Hạo đã giáng một cái tát vào mặt ông ta: “Con mẹ nhà ông, ông muốn hại chết tôi phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.