Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ vội vàng: "Đại ca, có chuyện gì thì từ từ nói, tôi sẽ dốc sức phối hợp với các anh."
"Xoạt!" Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, giọng nói quen thuộc kia lại vang bên tai: "Lên xe!"
Lê Văn Vân thành thật bước lên xe, mấy người còn lại cũng theo sát, con dao kia vẫn luôn chống sau lưng Lê Văn Vân, một người trong số đó cười lạnh nói: "Được đấy thằng nhóc, một lần trêu chọc hết tất cả đám con nhà giàu ở Lâm Hải, mày sợ rằng không biết bản thân sẽ chết như thế nào à."
Lê Văn Vân cười nhìn bọn họ: "Ai sai các người đến đây?"
"Đừng nói nhảm, đến rồi mày sẽ biết." Người kia hừ lạnh.
Xe không ngừng tiến về phía trước, khoảng chừng hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở cửa một câu lạc bộ tennis.
Lê Văn Vân bị mắng chửi rồi đẩy xuống xe: "Đi vào!"
Lê Văn Vân sờ mũi, sau đó tiến vào trong câu lạc bộ!
Thấy dáng vẻ này của Lê Văn Vân, một người cười nói: "Chà chà, gan cũng khá lớn đấy, đến bây giờ vẫn không hoang mang chút nào."
"Dù sao cũng là người đã từng ngồi tù chín năm." Bên cạnh có một người cười ha ha nói: "Có lẽ không biết đã bị thông cúc biết bao nhiêu lần rồi, chuyện này đối với cậu ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Ha ha ha..." Cả đám người cười vang.
Lê Văn Vân bị đẩy vào, đến một sân tennis được bật đèn.
Lúc này trên hàng ghế dài bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283407/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.