Lê Văn Vân cười cười: “Vâng, tôi sinh ra ở đây, chỉ là đã rời khỏi nơi này rất lâu rồi.”
Hiện tại anh đã hai mươi bảy, đã rời khỏi thành phố Lâm Hải chín năm rồi.
Nhìn Lê Văn Vân cảm thán, Trần Mỹ Huyên khẽ mỉm cười nói: “Cậu là người thành phố Lâm Hải sao?”
Lê Văn Vân cười cười: “Vâng, tôi sinh ra ở đây, chỉ là đã rời khỏi nơi này rất lâu rồi.”
“Ồ?” Trần Hi đứng bên cạnh đang vác một giá vẽ, cô ấy hiếu kỳ nhìn Lê Văn Vân một cái rồi nói: “Vậy lần này anh trở về thăm người thân hay là đến đây công tác?”
Thăm người thân?
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, thăm người thân sao? Ở Lâm Hải ngoại trừ bố mẹ mình thì chắc là anh cũng chẳng còn người thân nào nữa.
Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là cả hai.”
Trên mặt Trần Mỹ Huyên lộ ra một nụ cười: “Nói đi nói lại vẫn còn chưa biết anh Lê đây làm công việc gì.”
Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “A, bây giờ vẫn chưa có công việc, là kẻ lang thang không nghề nghiệp.”
Hai người Trần Mỹ Huyên hơi sững sờ, đúng lúc này có một người đàn ông trung niên đi tới nhìn Trần Mỹ Huyên nói: “Tổng giám đốc Trần.”
Ông ta nói xong liền rất tự nhiên nhận lấy vali hành lý trong tay Trần Mỹ Huyên và Trần Hi: “Xe đã đợi ở bên ngoài rồi, hai người về công ty trước sao?”
Trần Mỹ Huyên lắc đầu: “Tôi mời bạn tôi ăn cơm trước.”
Người đàn ông trung niên kia sửng sốt một chút rồi vội vàng nói: “Tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283346/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.