Mọi chuyện dường như cứ vậy mà trôi qua, Trần Hiểu Nguyệt không hề nhắc tới một chữ, ném hết công trạng cho Đỗ Thương Bắc.
Phía bên Dương Hải cũng dặn dò mọi người không được tiết lộ ra nửa chữ.
Nhận thức đối với Lê Văn Vân vẫn là Lê Văn Vân giống như trước kia, từng vận chuyển gạch trên công trường, bị vợ trước cắm sừng. Đương nhiên cũng có vài người biết rằng anh có một công ty vận chuyển ở Giang Thành.
Mà hiện tại anh chỉ là một trợ lý dưới tay Đỗ Tịch Tịch mà thôi.
Ăn cơm trưa xong Đỗ Tịch Tịch vẫn phải tiếp tục đi làm như cũ, trên thực tế, nội dung công việc của cô ấy rất đơn giản, chỉ cần xem xét một số văn kiện sau đó ký tên là được.
Cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để sắp xếp một số việc cho Lê Văn Vân làm, phần lớn đều là mấy việc vặt như đi mua cà phê.
Lúc Lê Văn Vân vui vẻ thì sẽ đi làm một chút, khi không vui thì sẽ nằm trên sô pha nghịch điện thoại, Đỗ Tịch Tịch sẽ châm chọc anh vài câu, nói cô ấy tốn tiền mời một ông lớn về, nhưng cũng không hề tức giận.
Nếu như không phải lúc nào cũng có người của Hồng Nguyệt muốn ra tay với Đỗ Tịch Tịch thì công việc này thực sự rất có lợi!
Dù sao thì nhàn nhã như vậy lại còn có thể lấy được năm phần trăm cổ phần tập đoàn Cường Thịnh cơ mà.
Cả một buổi chiều, xác thực là có chút buồn chán, Lê Văn Vân ngồi trên sô pha đến mông cũng thấy đau rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283327/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.