“Chậc chậc, xem ra tình báo có chỗ sai, tình báo nói rằng vệ sĩ bên cạnh Đỗ Tịch Tịch là phế vật, nhưng bây giờ lại có thể phát hiện ra tôi, rõ ràng là tình báo sai.” Trong lúc nói chuyện, “bộp” một tiếng, đèn phòng khách sáng lên. 
Trên ghế sô pha có một người trẻ tuổi nhuộm tóc vàng đang ngồi. 
Cậu ta ngồi ở đó, trong tay cậu ta lật qua lật lại một con dao găm, biểu cảm khi nhìn Lê Văn Vân có một chút trào phúng. 
Lê Văn Vân không nói gì, cũng đang quan sát cậu ta. 
“Tố chất không tệ lắm, thấy biến không sợ, đáng tiếc, anh đã là một người chết.” Người trẻ tuổi cười tủm tỉm nói. 
“Chỉ bằng cậu?” Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng. 
“Đúng, chỉ bằng tôi!” Người trẻ tuổi thản nhiên nói: “Bằng vào tôi là sát thủ hàng đầu trẻ nhất của ‘Hồng Nguyệt’.” 
Nói đến đây, khóe miệng cậu ta lại lộ ra một nụ cười khinh thường, nói: “Hẳn là anh chưa nghe nói qua ‘Hồng Nguyệt’ nhỉ, đúng thôi, kiểu tổ chức bí ẩn như thế này thì những người bình thường như anh không thể tiếp xúc được, và, ba mươi giây sau, anh sẽ biến thành một người chết, có di ngôn gì thì nói mau lên!” 
Hiển nhiên, người trẻ tuổi này vừa cuồng ngạo lại tự cao! 
“Ba giây!” Lê Văn Vân thản nhiên nói. 
“Cái gì?” Thần sắc người trẻ tuổi hơi biến động. 
“Tôi nói ba giây, giải quyết cậu!” Lời vừa nói dứt, Lê Văn Vân cử động! 
Đây là lần đầu tiên anh ra tay từ lúc khôi phục trí nhớ đến bây giờ. 
Ba năm nay, lần đầu tiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283303/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.