Chương trước
Chương sau
Trong thang máy, chớp mắt đã yên tĩnh lại.
Hai người Trương Thị Đình và Trần Nghị đang giễu cợt Lê Văn Vân cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, bọn họ trừng mắt nhìn, xác định nút Lê Văn Vân vừa ấn là tầng cao nhất kia.
Ngay sau đó, miệng của bọn họ hơi há ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Đây chính là tầng mười của khách sạn Vạn Hào đấy, hoàn toàn không mở cửa cho người ngoài, chỉ có vài người quan hệ cực tốt, cũng chính là những người cao cấp nhất Giang Thành kia mới có tư cách đến nơi đó.
Bao gồm Nguyễn Vũ Đồng và Cao Phái.
"Tinh tinh!"
Một lát sau, thang máy ngừng lại. Thang máy mở ra, ở cửa thang máy, hai nhân viên phục vụ xinh đẹp mang nụ cười ngọt ngào trên mặt nói: "Hoan nghênh đến tầng mười của khách sạn Vạn Hào!"
Bốn người vẫn đờ người ra như trước, trên mặt Lê Văn Vân nở một nụ cười, nói: "Mấy người không rời thang máy sao?"
Lúc này bốn người mới phục hồi tinh thần lại, Trần Nghị nuốt nước miếng!
Trên mặt Cao Phái lại nở nụ cười, nói: "Xem ra sau ngày hôm qua, anh đã để lại cho Đặng Hân Hân ấn tượng rất sâu, vậy mà lại giới thiệu anh cho những người khác."
"Anh thực sự quyết định sau này đi ăn bám rồi sao?" Sắc mặt của Nguyễn Vũ Đồng hơi đổi, thần sắc khẽ động nói.
"Xem ra ánh mắt những người phụ nữ có tiền này chẳng có gì đặc biệt, vậy mà lại thích loại như anh." Ở bên cạnh Nguyễn Vũ Đồng, bạn thân của cô ta, Trương Thị Đình phì cười, nói.
Lê Văn Vân giương mắt, thản nhiên nói: "Ăn bám với được bao nuôi, ai mới đáng ghê tởm hơn?”
"Anh có ý gì, dám nói như vậy với tôi?" Trong nháy mắt, trên mặt của Nguyễn Vũ Đồng nổi lên vẻ tức giận.
Đúng vậy, ba năm nay, Lê Văn Vân chưa bao giờ dám cãi lại cô ta câu nào, luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng.
Ức hiếp một người lâu sẽ hình thành thói quen, đến một ngày nào đó, khi người này bỗng dưng bắt đầu, trong lòng cô ta sẽ cực phẫn nộ!
"Mấy người nên ra ngoài." Lê Văn Vân nhìn mấy người bọn họ, bình tĩnh nói.
Cao Phái nhìn Lê Văn Vân, phì cười một tiếng nói: "Hừ, theo người khác tới ăn một bữa cơm rác rưởi, giả vờ làm người có tiền cái gì! Anh chính là tên ăn hại!"
Nói xong, anh ta ra khỏi thang máy.
Đúng vậy, cuối cùng, bọn họ cũng không tin Lê Văn Vân có thể tới đây bằng năng lực của mình.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Trương Thị Đình mới mắng: "Tên này sau khi ly dị với cậu lại dám chống đối cậu."
Nét mặt Nguyễn Vũ Đồng vẫn khó coi như cũ.
Cô ta thấy vô cùng khó chịu đối với thái độ của Lê Văn Vân.
Khiến cô ta khó chịu nhất chính là, sau khi ly hôn, hình như Lê Văn Vân còn sống tốt hơn cô ta. Hai lần đi tới khách sạn Vạn Hào, lần này còn đến tầng cao nhất của khách sạn Vạn Hào.
Cao Phái vỗ tay của cô ta, nói: "Đừng nóng giận, loại ăn hại này không đáng để tức giận. Anh ta chỉ nhờ năng lực của người khác để đến thôi."
Nguyễn Vũ Đồng cắn răng hỏi: "Anh yêu, chúng ta có thể lên tầng cao nhất ăn không?"
Khóe miệng Cao Phái co quắp một cái.
...
Lê Văn Vân không biết phản ứng của bọn họ, cũng không có hứng thú biết, sau khi anh khôi phục trí nhớ, tầm mắt đã sớm không giống trước kia.
Nếu như chưa khôi phục ký ức, biểu hiện của anh khi nhìn thấy những người giàu kia, đoán chừng không khá hơn so với Trần Vũ nhìn thấy Hoàng An là bao.
"Tinh tinh!"
Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, ở cửa, một nhân viên phục vụ dẫn khách với gương mặt xinh đẹp đang đứng ở nơi đó, sau khi trông thấy Lê Văn Vân, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, cúi người nói: "Chào anh Lê, chủ tịch Đỗ chờ đã lâu. Xin mời đi theo tôi!"
Nói xong, cô ấy hơi khom người, tay làm động tác mời!
Lê Văn Vân nhìn từ trên cao xuống, thấy ngực cô ấy cực kỳ đầy đặn!1
Không lâu sau, bọn họ đã đến một gian phòng bao, sau khi đẩy cửa ra, ở bên trong phòng có hai người đang ngồi, trừ Đỗ Thương Bắc ra, vậy mà Đỗ Tịch Tịch cũng ở trong đó.
Trông thấy Lê Văn Vân đi tới, đầu tiên Đỗ Tịch Tịch hơi sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ tò mò.
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng thấy bố của mình lại kính trọng một người nhường thế, kể cả tỷ phú đứng đầu Viêm Hạ cũng chưa khi nào quỳ xuống như vậy.
Thế nhưng cô ấy nhớ rõ, ngày hôm qua, khi bố của mình trông thấy Lê Văn Vân, vẻ mặt rất kích động.
Hơn nữa, Lê Văn Vân còn trẻ như vậy.
"Số..." Đỗ Thương Bắc vừa mới chuẩn bị nói.
Lê Văn Vân mở miệng: "Gọi Lê Văn Vân là được rồi."
Vào lần trước bọn họ gặp mặt, Lê Văn Vân đang thi hành nhiệm vụ, khi đó những người đi cùng với anh đều gọi Lê Văn Vân là số không, Đỗ Thương Bắc cũng không biết tên của Lê Văn Vân.
"Được rồi, Lê Văn Vân." Đỗ Thương Bắc vừa nói xong lại định quỳ xuống, Lê Văn Vân vội vã đỡ lấy ông ấy nói: "Chú Đỗ không cần như vậy, trước đây cứu ngài là chuyện tôi phải làm, ngài không cần để trong lòng."
“Ài, trước đây nếu không nhờ cậu, đoán chừng tôi đã chết rồi." Đỗ Thương Bắc nghe thấy Lê Văn Vân vậy mà lại gọi mình là chú, toàn thân kích động đến không ngừng được.
"Đó là trách nhiệm của tôi." Lê Văn Vân bình tĩnh cười nói.
Bấy giờ Đỗ Thương Bắc mới đứng lên, nói: "Mời ngồi, mời ngồi!"
Lê Văn Vân mỉm cười, ngồi xuống, Đỗ Thương Bắc ngồi xuống ngay sau đó, nói: "Giới thiệu mọi người một chút, đây là con gái của tôi, Đỗ Tịch Tịch, lần trước chắc hẳn tôi đã giới thiệu với cậu rồi. Đây là…”
"Con biết, Lê Văn Vân, bạn trai của chị Hân Hân, ngày hôm qua đã gặp rồi." Đỗ Tịch Tịch nói.
Xem từ xưng hô của cô ấy, dường như cô ấy quen biết với Đặng Hân Hân, đồng thời quan hệ không tệ.
"Đừng không biết lớn nhỏ, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của bố con." Đỗ Thương Bắc vội vàng nghiêm nghị nói.
Đỗ Tịch Tịch chu môi, không quá để trong lòng.
Trên mặt Đỗ Thương Bắc lộ vẻ tức giận, Lê Văn Vân vội cười nói: "Chú Đỗ, ngài không cần như vậy, tùy ý một chút là được, không dám giấu giếm, thật ra thì tôi không phải là bạn trai của Đặng Hân Hân, Đặng Hân Hân không thích bị con nhà giàu dây dưa, tìm tôi hỗ trợ thế thân một chút mà thôi."
"Vậy quả nhiên anh là do chị Hân Hân thuê?" Trong ánh mắt Đỗ Tịch Tịch lộ ra vẻ giảo hoạt, hỏi.
"Cô muốn hiểu như vậy cũng được." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói.
Mà lúc này đây, mắt Đỗ Thương Bắc lại hơi sáng lên, nói: "Đây chẳng phải là nói bây giờ cậu vẫn đang độc thân sao? Cậu thấy Tịch Tịch thế nào? Hiện tại Tịch Tịch cũng đang độc thân, con bé có thể làm bạn gái của cậu."
"Bố!" Đỗ Tịch Tịch nghe nói như vậy, gương mặt thanh tú đỏ bừng lên.
Lê Văn Vân cũng ngẩn người.
Đỗ Thương Bắc rất muốn gả cô con gái của mình ra ngoài à. Gặp một người sẽ tác hợp một lần.
Lê Văn Vân vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác nói: "Hay là chúng ta ăn cơm trước đi."
Lúc ấy Đỗ Thương Bắc mới lên tiếng, ông ấy vội gọi vọng ra ngoài cửa, nói: "Mang đồ ăn lên!"
Từng món ngon tinh xảo mỹ vị được bưng lên bàn, lúc này Đỗ Thương Bắc mở miệng nói: "Phải rồi Lê Văn Vân, hình như cậu với Trần Nghị có chút xích mích?"
"Con biết nè, Trần Nghị theo đuổi chị Hân Hân rất lâu, ngày hôm qua Lê Văn Vân lấy thân phận bạn trai của chị Hân Hân xuất hiện, chắc chắn là Trần Nghị không vui vẻ gì." Đỗ Tịch Tịch cướp lời nói.
Đỗ Thương Bắc híp mắt lại, nói: "Đa phần những cậu ấm này không biết lễ phép, có muốn tôi giúp cậu một tay, dạy dỗ bọn họ chút không?"
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Không cần để trong lòng."
Đỗ Thương Bắc gật đầu, ông ấy từng thấy rõ ràng người trước mắt có năng lực khủng bố thế nào.
"Nếu như cậu cần sự giúp đỡ gì ở Giang Thành này, nhớ kỹ nhất định phải nói với tôi." Đỗ Thương Bắc nói: "Chắc chắn tôi sẽ dùng hết năng lực lớn nhất của bản thân để trợ giúp cậu!"
Lê Văn Vân suy tư một chút rồi nói: "Nhắc tới thế này, tôi quả thực có một chuyện cần làm phiền ngài một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.