Nhìn bóng lưng của Nguyễn Thị Lệ, trong lòng Lê Văn Vân khẽ mỉm cười, không quá mức để ý. 
Trần Vũ lại có chút cạn lời, nói: "Không ngờ rằng Nguyễn Thị Lệ cũng làm ở đây, vậy chẳng phải sau này chúng ta sẽ bị cô ta sỉ nhục mỗi ngày rồi." 
Lê Văn Vân ngẩn ra, khẽ mỉm cười, nói: "Không quan tâm tới cô ta là được, hơn nữa... chưa chắc là người nào sỉ nhục người nào đâu." 
Tất cả các loại thu xếp về chức vị và tiền lương của Trần Vũ, anh đều đã thương lượng xong với Hoàng An, chức vị của anh ấy là vị trí giám đốc nhân sự vừa mới bị bỏ trống. 
Đương nhiên, không cần anh ấy làm chuyện gì hết, ngồi chơi là được rồi. 
"Chúng ta đến làm bảo vệ à?" Trần Vũ lại hỏi. 
Lê Văn Vân gãi đầu, nói rằng: "Tớ cũng không biết, chờ sau vào trong xem sự bố trí của bọn họ đi." 
Trần Vũ nửa ngờ nửa tin, hai người bước vào cửa chính, đi lên tầng. Chẳng mấy chốc bọn họ đã lên đến tầng sáu, đứng trước một cửa phòng làm việc viết “Chủ tịch”. 
"Chết tiệt." Trần Vũ sợ run người, nói: "Chúng ta làm cái gì vậy, cần Chủ tịch tự mình đến để phỏng vấn sao?" 
"Cậu coi như người phỏng vấn không phải ông ấy là được." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói: "Đừng quá căng thẳng, được rồi, có mang theo thẻ tiền lương và thẻ căn cước mà tớ bảo cậu mang chứ?" 
"Có... Có mang." Trần Vũ gật đầu, lời nói của anh ấy đã hơi run rẩy. 
"Vậy đi vào đi." Lê Văn Vân nói. 
"Cậu không vào 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-lang-o-re/283296/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.