Cùng với tiếng nói của bọn họ, ở lầu hai, Trương Vãn Hà và Hoàng Thi Kỳ chạy ra ngoài ban công, nhìn xuống dưới hô lên: “Với thái độ này của các anh, tôi khó mà giao tân nương ra được!”
“Hừ! Không phải do các cô quyết!” Lý Thu nói, giống như một tên cướp chính hiệu, vừa kêu vừa chạy về phía cánh cửa.
Đương nhiên, cửa đã bị khóa, Lý Thu đứng gõ cửa nửa ngày, trả lời vô số câu hỏi, cuối cùng cánh cửa mới chịu hé ra một khe hở nhỏ xíu.
Thời điểm khe hở nhỏ xíu đó được mở ra, hai phù rể Lê Văn Vân và Cố Bạch bắt đầu ném những phong bao lì xì vào trong phòng.
Cùng với việc giật bao lì xì, bọn họ đã thuận lợi phá vỡ tuyến phòng ngự thứ nhất, vọt vào bên trong đại sảnh.
Vừa mới chạy đến chỗ cầu thang, trước mắt mấy người Lê Văn Vân là cảnh tượng bậc thang rượu!
Hoàng Thi Kỳ đứng đầu cầu thang, nhìn bọn họ nói với ý cười hiện rõ trên mặt: “Đống rượu này, phải uống xong mới được đi lên nha!”
“Chúng tôi phải lái xe nữa!” Lê Văn Vân vội vàng nói.
“Tôi mặc kệ, chờ lát nữa tôi cũng có thể lái!” Hoàng Thi kỳ nói.
“Đừng nhiều lời, uống!” Lý Thu nhấc một chân đá Cố Bạch.
Lê Văn Vân cạn lời, anh nhìn thoáng qua Trần Tiêu, sau đó cười khổ một tiếng, chạy vọt lên!
Tửu lượng của anh khá tốt, tương tự anh, bản thân Trần Tiêu cũng là một người có tửu lượng sâu không lường được, dưới tiếng hò reo hoan hô của đám người, hai người bọn họ hành động như chẻ tre, một hơi uống liền mấy chén.
“Mẹ nó, đây là cái gì!” Lê Văn Vân uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng là uống phải một ly giấm.
Phía dưới, Hoàng Thi Kỳ cười nghiêng ngả.
Nhưng Lê Văn Vân vẫn nhịn, cứ như vậy, bọn họ uống một mạch từ lầu một tới lầu hai.
Xông qua cửa thứ hai!
Mặc dù với tửu lượng đỉnh như Lê Văn Vân và Trần Tiêu, cũng có vẻ sắp không chịu được.
Chủ yếu là đầy bụng.
Lúc này, cuối cùng cũng đi tới ải tiếp.
Phạm Nhược Tuyết đang đứng ở bên kia, cười tủm tỉm nhìn đám người Lý Thu xông tới.
Lý Thu vội vàng hành lễ: “Bác sĩ Phạm, cầu xin cô cho tôi qua đi mà.”
Phạm Nhược Tuyết nhìn anh ta với vẻ mặt cười như không cười, mở miệng nói: “Tân nương của chúng tôi xinh đẹp như thế, sao có thể để mấy người đưa đi dễ dàng được chứ.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Lê Văn Vân, cười tủm tỉm nói: “Phù rể hãy tới đây!”
Khóe miệng Cố Bạch run rẩy vài cái, vừa rồi ở ải uống rượu kia anh ta không vượt qua, điều này có nghĩa anh ta cần phải vượt qua ải này mới có thể đi tiếp được.
“Bác sĩ Phạm à, đây là hôn lễ của Thu Thu, các cô đừng làm khó phù rể mà!” Mặc Cố Bạch tái đi rồi.
Lúc này, Phạm Nhược Tuyết lại cười tủm tỉm nói: “Không phải nói anh, Lê Văn Vân, anh lại đây!”
Lê Văn Vân ngẩn ngơ, Lý Thu đứng bên cạnh vội vàng nói: “Đại ca, cuộc sống hạnh phúc sau này của anh em phải dựa vào cậu rồi, cố gắng cho tôi quả ải đi!”
Lê Văn Vân cười khổ đi tới.
Lúc này, Phạm Nhược Tuyết móc ra một dụng cụ trang điểm rồi nói: “Anh ngồi xuống đây cho em, em sẽ trang điểm cho anh, sau đó, anh phải dùng đôi môi được tô son này hôn lên mặt Cố Bạch một cái, hôn đến khi nào lưu lại dấu son môi trên mặt Cố Bạch mới thôi, nếu được, em sẽ cho qua bài kiểm tra này.”
Lê Văn Vân: “…”
“Đại ca, làm đi mà, vì hạnh phúc của tôi…” Lý Thu đứng bên cạnh lại mở miệng nói.
Lê Văn Vân từ từ thở ra một hơi, nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Anh hôn em được không?”
“Xem ra anh không muốn để Lý Thu được kết hôn rồi.” Phạm Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Lê Văn Vân.
“Đại ca!” Lý Thu lại dùng vẻ mặt sốt sắng cầu xin nhìn Lê Văn Vân.
Cố Bạch đứng bên cạnh mắng: “Cái đồ ngốc kia, anh nhìn tôi như vậy làm gì, anh hôn tôi, chẳng lẽ ông đây không đau khổ sao?”
Lê Văn Vân cười khổ một tiếng rồi nói: “Đến đây đi!”
Phạm Nhược Tuyết cười he he, bắt đầu móc phấn nền đồ trang điểm ra vẽ nguệch ngoạc lên mặt Lê Văn Vân, đứng bên cạnh, Hoàng Thi Kỳ móc điện thoại di động ra quay video.
Bọn họ làm loạn đến không ngờ, nhưng nếu để nói thật lòng thì, tâm trạng bọn họ hiện tại đang vô cùng vui vẻ, họ cũng đang rất thoải mái.
Dẫu sao thì, đây cũng là hôn lễ ý nghĩa chân chính đầu tiên của tiểu đội 11762.
Phạm Nhược Tuyết trang điểm rất nhanh, và những cô gái đứng phía sau, và cả bạn bè người thân của Lý Thu cũng cười đến độ người ngã ngựa đổ!
“Đến đây đi!” Cố Bạch nói, rồi chìa mặt về phía Lê Văn Vân, dáng vẻ như thể chấp nhận chịu chết.
Mà lúc này, Lý Thu đứng bên cạnh cũng phải run run khóe miệng, không chịu được nôn khan một tiếng, mà dường như là suýt chút nữa anh ta nôn ra tất cả.
Cố Bạch thẳng chân đá anh ta một cái rồi mắng: “Là tại anh đó, chúng tôi là đang hy sinh vì tương lai của anh đấy, vậy mà anh còn ra vẻ nôn mửa, ông đây không chơi nữa!”
“Tôi cảm động quá!” Lý Thu vội vàng nói.
Lúc này, Cố Bạch lại chìa mặt về phía Lê Văn Vân lần nữa, Lê Văn Vân nghiến răng, tiến tới đặt một nụ hôn lên mặt anh ta.
Lại là một tràng cười vang lên.
Sau khi làm loạn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lý Thu cũng đã ôm được người đẹp về, một đám người mênh mông cuồn cuộn, Lý Thu ôm cô dâu của mình, đi từ trên lầu xuống.
Họ lên chiếc xe bên cạnh, và sau đó, hai mươi mốt chiếc xe bắt đầu khởi đầu, từ từ chạy ra khỏi tiểu khu.
Kế tiếp, là tới nhà gặp cha mẹ Lý Thu, kính trà linh tinh các kiểu. Sau đó, họ xuất phát đến nơi khác.
Đoàn xe này, có thể coi là đoàn xe lóa mắt nhất Tô Chiết ngày hôm nay.
Khoảng mười một giờ, cuối cùng đoàn người cũng đã tới vùng ngoại thành Nông Gia Nhạc để bắt đầu lễ kết hôn!
Lúc này, trên bãi cỏ đã ngồi chật kín người.
Và đương nhiên, Lý Gia Long cũng đã tới rồi, khi nhìn thấy hiện trường được trang trí bày bố cao cấp như vậy, anh ta có hơi kinh ngạc.
Hôn lễ trên bãi cỏ, phần lớn là chỉ nhìn thấy trên ti vi, chứ trong thế thới thực ngoài đời, hôn lễ như vậy cũng không có nhiều.
Nhưng anh ta vẫn là người tỏa sáng nhất ở nơi này như trước, rất nhiều họ hàng trong nhà đều tới chào hỏi anh ta, và anh ta cũng tự nhận, đợi lát nữa mình đưa lễ vật, chắc chắn là tốt nhất.
Ngồi một lúc sau, anh ta bỗng nghe thấy tiếng động cơ vang lên.
Có người hô to một tiếng nói: “Cô dâu chú rể tới rồi!”
Lý Gia Long ngẩn người, anh ta đưa mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, khoảnh khắc anh ta nhìn thấy có tới hơn hai mươi chiếc xe thể thao đang đi về phía này, cơ thể anh ta bỗng dại ra một chút.
“Đây là… Là đoàn xe tân hôn của Lý Thu thật sao?” Anh ta nói với nét mặt có phần hoài nghi.
Với đoàn xe thế này, giá cả thuê tuyệt đối không phải thấp.
Hiện thực đã trả lời anh ta, xe chạy tới Nông Gia Nhạc rồi ngừng lại, và sau đó, hai người Lý Thu và An Nhiên bước từ trên xe xuống.
Và trong khoảnh khắc mọi người nhìn thấy An Nhiên, ai nấy cũng dại ra.
An Nhiên trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình bộ váy cưới, đẹp đến độ không gì sánh nổi, khoảnh khắc này, cô ta chính là người tỏa sáng nhất ở đây.
Bọn họ yên lặng đừng chờ trước cửa, vừa để tiếp đón người thân họ hàng, vừa là để đợi giờ lành.
Ngoại trừ phù dâu phù rể đứng ở ngoài, những người khác đã bắt đầu ổn định chỗ ngồi. Lê Văn Vân và Lý Thu cùng đứng ở cửa, đột nhiên, sắc mặt anh khẽ đổi, sau đó, anh phất phất tay, ra hiệu kêu gọi Trương Vãn Hà lại nói: “Hình như tôi cảm giác được xung quanh đây có bóng dáng của Người Gác Đêm, cô đi xem là tình huống gì.”
Trương Vãn Hà gật đầu!
Cô ấy nhìn chung quanh một hồi, sau đó vội vàng cúi người, không bao lâu sau, cô ấy đã trở lại, nói với vẻ mặt có phần nghiêm túc: “E là hôm nay sẽ xảy ra chuyện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]