Chương trước
Chương sau
Đứng ở vị trí giữa sườn núi, Lê Văn Vân nhìn ba người bọn họ chạy tới, anh hờ hững đưa mắt liếc nhìn ba người một cái!

Yểm trợ anh sao?

Anh vốn chẳng hề tin lời bọn họ nói, nhưng trên chiến trường, anh không có quá nhiều thời gian để băn khoăn!

Bọn họ có giở trò bên cạnh anh cũng không sao, dù sao thì cuối cùng anh sẽ giải quyết hết đám tiêm quỷ đỏ này nhanh chóng.

Nhưng mà, chỉ vài phút sau, sắc mặt Lê Văn Vân đã thay đổi!

“Thật ngại quá, chém trượt.”

“Thực lực của chúng tôi quá kém, căn bản là không theo kịp tốc độ của tiêm quỷ màu đỏ, cứ luôn chém trượt!”

Trong đôi mắt Lê Văn Vân, sự lạnh lẽo đã bao trùm từ bao giờ.

Ba người khốn nạn này, họ tới vốn không phải để yểm trợ anh, bọn họ không chỉ tới đây để quấy nhiễu tiến độ của anh một cách nghiêm trọng!

“Các người mau đi giúp đỡ những tiểu đội khác, đừng ở đây quấy nhiễu tôi.” Lê Văn Vân nói với vẻ mặt lạnh tanh.

Đạo trưởng Tử Liên cười he he nói: “Mọi người trước nay chưa từng hợp tác chung với nhau, nên phối hợp không được tốt lắm, cứ từ từ chiến đấu cùng nhau thêm nữa chắc chắn sẽ phối hợp rất ăn ý thôi, chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết đám tiêm quỷ đỏ này nhanh chóng.”

“Các người ở đây, tiến độ làm việc của tôi thậm chí còn chậm hơn ấy, hiểu không hả? Mau đi yểm trợ những tiểu đội bình thường khác đi!” Lê Văn Vân nhàn nhạt nói: “Tôi biết các người đang giở trò, sợ hãi đám tiêm quỷ màu đỏ, các người mau đi phối hợp với mọi người đối phó đám tiêm quỷ màu lam đi, làm vậy sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì với các người hết!”

Ôn Uẩn vội vàng lắc đầu nói: “Chúng tôi là siêu cấp, nên đương nhiên phải đối phó với tiêm quỷ màu đỏ, không sao đâu, chúng tôi sẽ giúp cậu giữ chân chúng, cậu chỉ cần ra tay chém giết đám tiêm quỷ đỏ này thôi là được rồi.”

Giờ phút này, Lê Văn Vân chỉ muốn chửi thầm má nó.

Con mẹ nó chứ, ba người này nào có tới yểm trợ anh, mà là tới quấy rối thì đúng hơn.

Anh tung một đao chém tiêm quỷ đỏ, đồng thời, cả người lùi về phía sau, hờ hững nhìn ba người họ nói: “Nếu các người còn muốn tiếp tục như vậy, thì đợi sau khi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ đi tìm các người thanh toán cả gốc lẫn lãi.”

“Lê Văn Vân, cậu nói vậy có hơi quá đáng đấy, chúng tôi ở đây giúp Người Gác Đêm các người chiến đấu, xong xuôi cậu lại còn đòi tìm chúng tôi tính sổ, lời này của cậu đúng là khiến người ta phải lạnh lòng đấy.” Đạo trưởng Tử Liên cười khẩy nói: “Nhưng dù là vậy, chúng tôi vẫn sẽ giúp cậu chiến đấu, còn những chuyện sau đó, để sau rồi nói tiếp!”

Sắc mặt Lê Văn Vân hoàn toàn thay đổi.

Mà ngay lúc này, sắc mặt Lê Văn Vân đột nhiên biến đổi, anh cảm giác lông tơ khắp người mình như dựng đứng hết cả lên, ngay giây tiếp theo, anh bất ngờ đưa mắt nhìn về phía trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi là một con tiêm quỷ màu vàng, trong tay còn cầm theo thanh kiếm trụ màu đỏ, mà trên thân thanh kiếm màu đỏ đó còn có nguồn năng lượng khủng bố đang dâng trào, trong tích tắc, nó vung kiếm chém xuống.

“Ầm”

Một luồng sáng màu đỏ bay thẳng về phía Lê Văn Vân, thanh kiếm dài kia mang năng lượng đáng sợ từ trên đỉnh núi kia trút xuống.

Sắc mặt Lê Văn Vân thay đổi rõ rệt, anh nhanh chóng muốn né sang bên trái để tránh đòn.

Mà bên trái anh, lại là ba người Ôn Uẩn!

Vị trí bọn họ đang đứng vừa hay có thể lánh đòn tấn công khủng bố này, Lê Văn Vân nhanh chóng rút lui về phía bọn họ để né đòn.

Nhưng ngay lúc này, anh phát hiện trên mặt ba người bọn họ bỗng xuất hiện một nụ cười âm hiểm.

“Tiêm quỷ đỏ, chết đi cho tao!”

Chỉ trong tích tắc, chân khí trên người ba người bọn họ dường như bị kích động tới cực điểm rồi, nhưng đồng thời, đòn công kích của cả ba người họ có vẻ chỉ nhắm về phía Lê Văn Vân!

Đúng vậy, bọn họ rống lên vậy là để công kích đám tiêm quỷ đỏ, nhưng vào khoảnh khắc này, bọn họ lại đang hợp lực ba đao, và mục tiêu chính là Lê Văn Vân.

“Các người!” Sự lạnh lẽo lan tràn khắp đôi mắt Lê Văn Vân.

Mà đúng lúc này, trong đôi mắt ba người kia đều hiện lên ý cười ngập tràn sự âm hiểm!

Đúng vậy, một đao này của bọn họ đều có chủ ý cả, những người khác đang ở trên chiến trường chắc chắn sẽ không thể thấy được tình hình bên này của bọn họ, mà người duy nhất có thể nắm được tình hình bên phía bọn họ lại chỉ có Trác Nhất Minh, nhưng dám chắc Trác Nhất Minh sẽ không ra tay, bởi một đao cuối cùng đó, ông ta sẽ giữ lại để đối phó với đám tiêm quỷ vàng trên núi!

Lê Văn Vân hai tay cầm hai thanh đao, chặn đứng đòn tấn công của ba người họ.

“Các người… Muốn hại chết tôi!” Sắc mặt anh thay đổi hoàn toàn!

“Đúng vậy đấy, Lê Văn Vân, mau chết đi cho khuất mắt ông, loại người như cậu, chết ở đây là hợp lý rồi đấy!” Đạo trưởng Tử Liên quát với vẻ mặt dữ tợn.

Cùng lúc đó, đòn tấn công mạnh mẽ của tiêm quỷ màu vàng đang lao tới.

“Tần Tử Cuồng Dũng!”

Lê Văn Vân cảm thấy lông tơ khắp người đều đã dựng đứng hết cả, đòn tấn công này, khủng bố quá mức, anh có muốn tránh cũng không thể tránh được, nên chỉ còn cách chống cự trực diện!

“Trảm chữ thập!”

Khi thi triển Tần Tử Cuồng Dũng, chân khí khủng bố trong người Lê Văn Vân dâng trào, đao Phá Không bay ra, ép tiêm quỷ đỏ bị bao phủ bởi luồng sáng màu đỏ, đồng thời, khi đòn Trảm chữ thậ được tung ra, cùng với chân khí đang điên cuồng tuôn ra, anh hoàn toàn bị luồng sáng màu đỏ cắn nuốt.

“Oanh!”

“Oanh!”

“Oanh!”

……

Cục đá chung quanh, những ngọn núi bị phủ đầy tuyết bắt đầu sụp đổ dưới sự va chạm của hai người, ánh sáng màu đỏ qua đi, Người Gác Đêm cũng thế, mà tiêm quỷ màu lam cũng tương tự, đều bị đánh đến mức thịt nát xương tan!

“Lê Văn Vân!”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tiếng rống giận vang vọng khắp trời.

Khoảnh khắc này, dường như chiến trường đã bước vào khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.

Dưới chân núi, sắc mặt Trác Nhất Minh thay đổi hoàn toàn.

Mà Vương Hồng nhìn thấy biểu cảm của Trác Nhất Minh, sắc mặt ông ta cũng thay đổi theo, mở miệng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lê Văn Vân… Lê Văn Vân bị ba người Tử Liên kia hãm hại, cậu ấy đã bị ánh sáng màu đỏ đó đánh trúng.” Khoảnh khắc này, Trác Nhất Minh chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại không thôi.

“Tử Liên!” Ở nơi xa, Đỗ Tắc Thành thẹn quá hóa giận, hét lớn: “Đã xảy ra chuyện gì!”

“Vừa rồi có con tiêm quỷ vàng trên núi tấn công bên này, mà Lê Văn Vân khi ấy đang chiến đấu với tiêm quỷ đỏ, nên bị đòn tấn công đó đánh trúng, e là… Chỉ e là…” Nét mặt Tử Liên thay đổi hoàn toàn.

“Vậy tại sao các người vẫn còn nguyên vẹn không thương tích gì thế kia!” Đỗ Tắc Thành hỏi lại với sắc mặt âm trầm.

“Chúng tôi chỉ chú ý tới đòn tấn công đó trước, nên kịp tránh đi!” Ôn Uẩn vội vàng nói.

Khoảnh khắc này, cuối cùng họ cũng chịu thừa nhận bản thân mình đang giở trò sợ hãi.

“Lê Văn Vân!”

“Lê Văn Vân!”

……

Ở nơi xa, ba người Hoàng Thi Kỳ, Doãn Nhu và Trần Tiêu đầu đau như sắp nứt toạc đến nơi.

Phó Vũ, Lâm Thắng Nam và những Người Gác Đêm khác đều hướng sự chú ý về phía bên này, giờ khắc này, chiến trường dường như đã rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi.

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía bên này.

Lê Văn Vân!

Con người thiên tài đó!

Người đàn ông thay đổi tình thế trên chiến trường, một tay chém giết cảm đám tiêm quỷ đỏ… Bây giờ… Lại phải bỏ mạng ở đây sao?

Dưới đòn tấn công kinh khủng như vậy, anh có thể sống sót không?

Trong khoảnh khắc này, tất cả Người Gác Đêm đều rơi vào trầm mặc.

Đặc biệt là Người Gác Đêm hệ Hoa.

Tương lai Trác Nhất Minh sẽ phải đích thân đối phó với tiêm quỷ vàng kia, và tung ra nhát đao chủ chốt đó.

Bọn họ đều hiểu rõ, sau khi Trác Nhất Minh chết đi, Lê Văn Vân sẽ đi lên, và trở thành hy vọng, là tương lai của Người Gác Đêm hệ Hoa.

Mà sức mạnh Lê Văn Vân vừa thể hiện ra lúc này, cũng chính là niềm hy vọng của toàn bộ Người Gác Đêm, hay thậm chí là hy vọng của cả trái đất và nhân loại.

Trác Nhất Minh rời đi, Lê Văn Vân chính là người có triển vọng nhất sẽ đạt được tới trình độ của Trác Nhất Minh, đợi đến khi con tiêm quỷ vàng tiếp theo ngã xuống, Lê Văn Vân sẽ thay thế vị trí Trác Nhất Minh!

Nhưng nếu Lê Văn Vân chết đi, Trác Nhất Minh chết đi, vậy thì tương lai của Người Gác Đêm sẽ đi về đâu, liệu rằng bọn họ có đủ khả năng bảo vệ nổi Bắc Cảnh hay không, liệu rằng bọn họ có thể ngăn cản được mấy con tiêm quỷ đó tiến vào thế giới người thường được hay không.

Ánh sáng màu đỏ đó từ từ tản ra, mọi người đều tập trung sự chú ý về phía ngọn núi kia.

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”

Có cục đá rơi xuống, lực công kích của thứ ánh sáng màu đỏ đó quá kinh khủng, những nơi mà nó đi qua đều tạo nên một khe lõm vô cùng lớn. Mà vào khoảnh khắc ánh sáng màu đỏ tản đi, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, tiêm quỷ màu đỏ… Đã biến mất không thấy đâu nữa, mà bên trong khe lõm đó, một bóng người cầm thanh kiếm dài trong tay, quỳ nửa người trên nền đất.

Người anh như vừa tắm dưới biển máu, bộ trang phục chiến đầu đang mặc trên người cũng bị tổn hại, lộ ra những miệng vết thương và làn da thịt bê bết máu.

Sau đó, anh từ từ quay đầu nhìn lại, nhìn ba người đạo trưởng Tử Liên đứng cách đó không xa, thời khắc này, đạo trưởng Tử Liên, Ôn Uẩn, và cả Chu Diệu Khôn, dường như bọn họ chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.