Trên núi tuyết, Sở Hạo đang ngồi đó, điếu thuốc lá trong tay mới hút một hơi vẫn đang nhả khói, nhưng hô hấp của anh ta đã dừng lại.
“Lão Sở!”
“Lão Sở!”
Gọi Sở Hạo mấy câu, không nghe thấy tiếng đáp lại, Cố Bạch cảm nhận được Sở Hạo đã ngừng thở.
Cố Bạch lau lau mắt mình, rồi nhẹ nhàng vuốt mắt Sở Hạo xuống, sau đó nhìn về phía sau lưng anh ta, những thành viên trong đội Sở Hạo từng người một dần dần ngừng thở, điều đó có nghĩa đội của Sở Hạo đã bị diệt!
Đây là đội đứng đầu trong những đội người gác đêm hệ Hoa bình thường, vậy mà giờ bị diệt cả đội.
Cố Bạch nghiến răng, anh ta bỗng xoay người, chân khí bùng nổ, xông lên một chỗ cao, nhàn nhạt nói: “Vãn Hà, sự an nguy của Thu Thu phải giao cho cô rồi!”
“Anh muốn làm gì?” Trương Vãn Hà nhíu mày, hỏi: “Chúng ta chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Thu Thu mà!”
“Tôi không muốn đứng nhìn thế này nữa, tôi muốn… giết tiêm quỷ!” Nói đến đây, anh ta quay người nhảy thẳng xuống dưới.
Trương Vãn Hà cắn chặt răng.
Cố Bạch bình thường cà lơ phất phơ, nhưng khi anh ta quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi được, Lý Thu vừa quay súng vừa nói: “Cứ kệ anh ta, để anh ta đi đi, một mình cô bảo vệ tôi là được rồi, cùng lắm thì đổi một chút, tiêm quỷ xanh lam cũng không có uy hiếp gì với chúng ta, nếu có tiêm quỷ đến gần thì nói sớm cho tôi biết là được, tôi sẽ bắn chết chúng.”
Trương Vãn Hà thở dài nói: “Được!”
…
Chuyện xảy ra với đội của Sở Hạo đã truyền đi khắp mọi nơi trên dãy núi Aspen!
Đây là lần đầu tiên quy mô tiêm quỷ xanh lam lớn đến mức này.
Rất nhiều đội người gác đêm bình thường mở Tần Tử Cuồng Dũng.
Bên đội tiên phong cũng chẳng khác là bao, áp lực của bọn họ còn lớn hơn các đội bình thường rất nhiều!
Bọn họ có thể phân thành mấy chục đội nhỏ bao vây tấn công một con tiêm quỷ đỏ, nhưng cao thủ đỉnh cấp muốn phá hủy phòng ngự của tiêm quỷ đỏ cũng khó khăn chứ nói gì đến vây giết, bọn họ chỉ có thể trì hoãn thụ động mà thôi!
Trong thời gian ngắn, không ít người của quân tiên phong phải bỏ mạng!
Mà tiêm quỷ đỏ lại chưa chết một con nào!
Lê Văn Vân và chín người của hai đội siêu cấp khác tính vây giết con tiêm quỷ quan trọng nhất, một đội người gác đêm siêu cấp cũng khá tốt, lúc này bọn họ bao vây quanh con tiêm quỷ đỏ kia, vô cùng nguy hiểm, người gác đêm không dám hành động, bọn họ biết nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt con tiêm quỷ đỏ này, đây là tiêm quỷ có chiến lực mạnh nhất trong đám bọn chúng, giải quyết nó có thể cứu thêm rất nhiều người.
Nhưng những người siêu cấp không phải người gác đêm do Đỗ Tắc Thành dẫn đầu thì khác, Đỗ Tắc Thành dùng hết sức lao vào liều chết!
Thực lực của ông ta chỉ kém hơn tiêm quỷ đỏ một đường, theo lý thì sức chiến đấu của đội ông ta phải lớn hơn sức chiến đấu của một đội chín người siêu cấp thuộc Người Gác Đêm nhiều.
Nhưng… Trong đội bọn họ có rất nhiều người thong dong hờ hững, họ bao vây con tiêm quỷ đỏ nhưng không dốc hết toàn lực.
Cho dù Đỗ Tắc Thành có ra lệnh hò hét như thế nào thì tất cả vẫn vậy.
Trong số đó tất nhiên phải kể đến ba người đạo trưởng Ôn Uẩn, Chu Diệu Khôn và Tử Liên là nghiêm trọng nhất, bọn họ hầu như không tiêu hao chút chân khí nào.
“Mọi người dùng hết sức lực đi, chúng ta giết xong con này thì đi giết con thứ hai, bên đội tiên phong thương vong lớn quá.” Đỗ Tắc Thành lớn tiếng hét.
Những cũng vô dụng.
“Mấy người đúng là chó chết!” Đỗ Tắc Thành tức giận mắng: “Những người gác đêm này đã bảo vệ người thân của mấy người, bọn họ ngăn không cho bọn tiêm quỷ rời khỏi phương Bắc, nếu như những con tiêm quỷ này xông vào thành phố bình thường thì mấy người nghĩ nhà mấy người may mắn thoát được à? Mẹ nó mấy người nhẫn tâm nhìn bọn họ hi sinh hết người này đến người khác à?”
Vẫn không có ai trả trả lời ông ta, mấy người Ôn Uẩn vẫn thong dong như cũ.
Bên dưới, Trác Nhất Minh và Vương Hồng vẫn đang theo dõi, Trác Nhất Minh đang nói tình huống diễn ra cho Vương Hồng.
“Vương Hồng sờ mũi nói: “Để tôi nhớ kĩ tên mấy người đó.”
“Bốn năm người gì đó!” Trác Nhất Minh thở dài nói: “Haiz, nếu bọn họ dùng hết sức, nhanh chóng giết tiêm quỷ đỏ thì rất nhiều người bên ta có thể sống sót, bây giờ tôi nhìn cũng thấy đau lòng.”
“Đây là chiến tranh.” Vương Hồng thản nhiên nói: “Không còn cách nào khác, không thuộc dòng tộc tôi, cũng có cảm giác khác nhau. Những người đó cảm thấy đến đây là cho chúng ta mặt mũi rồi, thật sự không biết người chúng ta bảo vệ cũng là bọn họ, nghĩ đến chuyện chúng ta phải trông coi cho bọn người ích kỉ đó, có lúc tôi cũng muốn bỏ cuộc.”
“Bên Lê Văn Vân thế nào rồi?” Vương Hồng nhíu mày hỏi.
“Cậu ta… Có lẽ định giải quyết một mình.” Trác Nhất Minh nói: “Cậu ta đã đến đao thứ chín rồi, thằng nhóc này càng ngày càng mạnh.”
“Hơn mười phút, vậy là được rồi!” Vương Hồng nói: “Hi vọng cậu ta có thể giải quyết thêm nhiều tiêm quỷ đỏ hơn trước khi chân khí cạn kiệt!”
“Theo tôi thấy, khi hai ba tiêm quỷ đỏ chết thì tiêm quỷ vàng sẽ không ngồi yên đâu, đến lúc đó chúng ta cũng phải hành động.” Trác Nhất Minh nhìn đao Trảm Hồng bên dưới, mỉm cười nói.
…
Tại giữa sườn núi, ánh mắt Lê Văn Vân hơi uể oải.
Con tiêm quỷ bên dưới như sắp tan vỡ, nó đỡ đao thứ tám của Lê Văn Vân.
“Chết đi!”
Trong nháy mắt, Lê Văn Vân nhảy lên thật cao, hét to lao xuống, đao Vô Danh trong tay mang theo khí thế kinh khủng chém xuống, mặt đất xung quanh lập tức rung chuyển!
Điệp song đao pháp đao thứ chín!
Tiêm quỷ đỏ giơ thanh kiếm trụ xanh da trời trong tay lên một cách khó khăn.
Nhưng lúc này, nó không thể chống cự được nữa.
“Ầm!”
Lê Văn Vân chém một nhát, tiêm quỷ đỏ trực tiếp bị chém đứt, nó thậm chí còn chưa kịp tự bạo!
Trong bảy con tiêm quỷ đỏ, con đầu tiên đã bị tiêu diệt, Lê Văn Vân một mình giết chết!
“Hay lắm!”
Trên toàn bộ sườn núi vang lên tiếng hoan hô tựa như núi thở biển gầm.
Lê Văn Vân, người gác đêm hệ Hoa, người đạt được huân chương Tinh Diệu, một mình giết chết tiêm quỷ đỏ, chuyện này giống như liều thuốc trợ tim, rót vào trong lòng tất cả mọi người.
“Vì tất cả vẫn còn sống!”
Tất cả mọi người lớn tiếng hò hét, trong chớp mắt, tinh thần của bọn họ tăng lên rất nhiều!
“Cúi xuống!”
Ngay lúc Lê Văn Vân chém chết con tiêm quỷ đỏ đầu tiên, một tiếng hét to vang lên, bên chỗ khác, chỗ chín người gác đêm siêu cấp đang vây công, con tiêm quỷ đỏ kia cũng không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp tự bạo!
Tiêm quỷ đỏ thứ hai, bị tiêu diệt!
Lại một trận hoan hô vang lên.
Lê Văn Vân đáp xuống một hòn đá giữa sườn núi, anh xoay người, nhìn về phía trên ngọn núi.
Trong chốc lát, anh cảm nhận được một ánh mắt cũng nhìn lại mình, dường như tiêm quỷ vàng đang dõi theo anh, hai người nhìn chăm chú nhau giữa khoảng không.
Khóe miệng Lê Văn Vân lộ ra vẻ khinh thường, sau đó anh quay người, nhìn về phía chiến trường!
Liếc qua, trong lòng anh không nhịn được nỗi đau nhói.
Trận chiến này, không thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung được nữa, chiến trường trải rộng khắp dãy núi Aspen, cái chết của đội quân tiên phong khá khủng bố, lúc này toàn thân Phó Vũ đẫm máu, với cấp bậc của anh ta, giờ anh ta đang ngăn con tiêm quỷ đỏ chủ lực chính lại.
Lâm Thắng Nam cũng chẳng khá hơn là bao, bọn họ đều dựa vào một hơi thở mà chống chọi.
“Mẹ nó!” Lê Văn Vân to tiếng chửi.
Anh quay người, nhìn về bên khác, vừa nhìn, sắc mặt anh bỗng nhanh chóng trầm xuống, anh phát hiện ở chỗ gần đó, đội người gác đêm vừa giải quyết xong một con tiêm quỷ đỏ, mà đội của Đỗ Tắc Thành vốn có sức chiến đấu mạnh hơn vẫn đang dây dưa với một con tiêm quỷ đỏ khác!
Cảm giác phẫn nộ quét qua tim anh.
Nếu bây giờ đội của Đỗ Tắc Thành giết chết con tiêm quỷ đỏ kia thì cục diện chiến trường sẽ nghiêng sang một phía,
Ông ta và đội chín người siêu cấp kia có thể dẫn tất cả ba con tiêm quỷ đỏ bên đội tiên phong đi, đến lúc đó tất cả tiêm quỷ đỏ sẽ do siêu cấp tiếp nhận. Đội tiên phong đến chiến trường tiêm quỷ xanh lam bình thường, như vậy cán cân chiến thắng sẽ hoàn toàn nghiêng về một phía!
Nhưng… Có người đang chống đối!
Ánh mắt anh liếc qua mấy người đang chống đối đó, sự lạnh lẽo trong mắt nổ tung ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]