Chương trước
Chương sau
Bây giờ đối mặt với quỷ đỏ, nếu Lê Văn Vân không sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, chắc chắn anh sẽ bị chém chết, ngược lại nếu anh sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, anh cảm thấy mình có thể giết bọn chúng trong vòng vài giây.

Nhưng thời gian của Tần Tử Cuồng Dũng có hạn.

Đây cũng là lý do tại sao Lê Văn Vân lại muốn thăm dò tiêm quỷ vàng, anh cảm thấy dưới Tần Tử Cuồng Dũng, mình có thể giết chết tiêm quỷ đỏ trong tích tắc, mặc dù đối mặt với tiêm quỷ vàng cấp bậc cao hơn, anh cũng nắm chắc ở một mức độ nhất định.

Nhưng bây giờ ba tiêm quỷ đỏ cùng lao ra, cộng thêm hàng trăm tiêm quỷ xanh, áp lực này thật sự quá khủng khiếp, Lê Văn Vân cũng không dám cứng đối cứng với bọn chúng. Mắt thấy đám tiêm quỷ đã lao tới, Lê Văn Vân liền hít sâu một hơi, rồi xoay người bắt đầu chạy.

Tất nhiên, anh không hề chạy xuống núi, mà men theo đỉnh dãy núi, chạy về một phía.

Thế là, trong đám Người Gác Đêm ở bên dưới, có người đã chứng kiến cảnh tượng... Lê Văn Vân bị một đám tiêm quỷ cầm vũ khí truy sát.

Trác Nhất Minh nhíu chặt mày nói: "Thằng nhãi này định làm gì thế?"

Một ông cụ trong Người Gác Đêm hệ Hoa cũng lên tiếng: "Nhất Minh, thằng nhãi này là niềm hy vọng của chúng ta, không được để cậu ta chết ở trên đó, ông mau ra lệnh đi!"

Đúng vậy, suy cho cùng, người cuối cùng hạ lệnh tấn công chính là Trác Nhất Minh, bởi vì ông ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong Người Gác Đêm, là mấu chốt quyết định liệu bọn họ có thể giành chiến thắng hay không, tất cả đều nằm trong tay của Trác Nhất Minh.

“Khoan đã!” Đúng lúc này, Vương Hồng bỗng lắc đầu nói.

Trên đỉnh núi, Lê Văn Vân duy trì tốc độ cố định, để đám tiêm quỷ này không đuổi theo kịp, nhưng cũng không đến nỗi bị tụt lại phía sau.

Thỉnh thoảng anh còn quay đầu lại, chém chết một hai con tiêm quỷ xanh.

Chém xong, anh lại chạy trốn tiếp.

Chạy được một lúc, Lê Văn Vân bỗng híp mắt lại, bởi vì anh nhìn thấy nơi đậu máy bay phát ra một tia sáng màu vàng. Nó nhảy lên trên máy bay, rồi ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân từ xa.

“Hả?” Lúc Lê Văn Vân nhìn thấy nó thì từ từ thở ra một hơi, trên người anh nhất thời dâng lên khí thế, dứt khoát chạy một vòng, nhanh chóng tiếp cận máy bay.

Hàng trăm tiêm quỷ ở phía sau nhất thời không phản ứng kịp, bởi vì tốc độ của Lê Văn Vân quá nhanh, bọn chúng hoàn toàn không đuổi theo kịp.

Lê Văn Vân càng chạy tốc độ càng nhanh, khí thế càng mạnh mẽ.

Đồng thời trong máy bay, lại có bốn tiêm quỷ đỏ bước ra, thấy Lê Văn Vân đang lao đến thì giơ trụ kiếm trong tay lên.

"Gào gừ!"

Đúng lúc này, dường như trong người của Lê Văn Vân phát ra một âm thanh kỳ lạ, vừa giống tiếng sói tru, vừa giống tiếng rồng gầm.

Lê Văn Vân đã sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng.

Khí thế trên người anh đã tăng vọt đến mức cực kỳ khủng khiếp, từng luồng chân khí lượn lờ khắp người, dưới ánh sáng, đao Vô Danh trong tay lấp lánh ánh sáng đáng sợ, tuyết xung quanh bắt đầu chấn động liên hồi.

...

Dưới núi, mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều cảm nhận được khí thế của Lê Văn Vân.

Sau lưng Trác Nhất Minh là mười chín siêu cấp, đa số đều mang dáng vẻ của một ông lão bà lão.

Bây giờ, nhìn thấy khí thế trên người Lê Văn Vân, bọn họ đều ngạc nhiên đến biến sắc.

Nhất là Chu Diệu Khôn nhà họ Chu và Ôn Uẩn nhà họ Ôn, bây giờ trên mặt hai người đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Trước đây bọn họ còn uy hiếp Lê Văn Vân, nhưng bây giờ Lê Văn Vân đã thể hiện thực lực thật sự quá đáng sợ.

"Đây... chính là người đứng thứ ba trong Thiên Bảng ư?"

"Hình như Lê Văn Vân còn chưa tới ba mươi tuổi, thiên phú này đúng là..."

"Không ngờ người như vậy đã không còn là Người Gác Đêm nữa."

"Nhất Minh vung ra một đao này, có lẽ cậu ta chính là niềm hy vọng cuối cùng, nhưng bây giờ lại xuất hiện một người như vậy, lại bị cưỡng ép rút khỏi Người Gác Đêm."

"Cũng may cậu ta vẫn tới tham gia trận chiến này."

...

Bên dưới, khi khí thế trên người Lê Văn Vân tăng vọt, có người đã bàn tán xôn xao.

Ở vị trí trước nhất, Trác Nhất Minh đang nắm chặt Trảm Hồng Đao ở trong tay, nhìn chằm chằm đỉnh núi nói: "Bây giờ chúng ta có thể ra tay rồi chứ?"

Vương Hồng cau mày nói: "Tôi không nhìn thấy rõ tình hình ở bên trên, nhưng... nghe tiếng động, có lẽ thằng nhóc này vẫn chưa gặp nguy hiểm. Chúng ta cứ đợi thêm một lát nữa xem sao."

“Tôi không muốn cậu ta xảy ra điều bất trắc.” Trác Nhất Minh trầm giọng nói.

“Ông đừng gấp, chúng ta cứ đợi một lát trước đã.” Vương Hồng lại nói.

...

Lúc này, ở lưng chừng núi Aspen, có một hang động, nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở cửa hang động có một mảnh vải trắng như tuyết, mảnh vải này treo ở đây trông giống y như tuyết trên núi, hoàn toàn không nhìn ra chút dấu vết.

Lúc này, Giản Hưng đang mặc một bộ đồ trắng như tuyết đứng ở cửa hang động.

Trên người anh ta mặc chiếc áo khoác gió màu trắng, đang nghịch một bộ bài tú lơ khơ ở trong tay.

Bây giờ, anh ta đang quay đầu nhìn lên đỉnh núi, rồi cười tự giễu nói: "Quả thật cậu có tư cách trở thành Người Gác Đêm số không hơn tôi, nhưng cậu vẫn còn quá trẻ, có lẽ phải cho cậu thêm vài năm nữa, chúng ta mới thật sự có hy vọng, nhưng tiếc rằng... chúng ta đã không còn thời gian nữa rồi."

Dứt lời, anh ta nhìn xuống Người Gác Đêm ở bên dưới, trên mặt lộ ra tia cay đắng, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng trở nên kiên định.

...

Trên đỉnh núi, tốc độ của Lê Văn Vân cực kỳ nhanh, ánh mắt khóa chặt tiêm quỷ vàng đang lấp lóe tia sáng màu vàng.

Từng âm thanh phát ra từ trong người, ngay cả bản thân Lê Văn Vân cũng không phát hiện ra.

Nhưng theo âm thanh này, dường như tiêm quỷ vàng ở phía trước đã di chuyển, tia sáng màu vàng trên người nó nhất thời trở nên ngày càng chói mắt, rồi anh nhìn thấy tiêm quỷ vàng đó giơ trụ kiếm màu vàng trong tay lên.

Trụ kiếm màu vàng phát ra chùm tia sáng lóa mắt, rồi mấy tiêm quỷ khác, kể cả tiêm quỷ đang truy sát sau lưng Lê Văn Vân, đều đồng loạt ngừng lại, một giây sau, tiêm quỷ vàng đó giống như tia chớp màu vàng vụt qua, lao thẳng về phía Lê Văn Vân.

"Song Đao Lưu! Nhược Tuyết Trảm!"

Trong mắt Lê Văn Vân hiện lên tia hưng phấn, anh đang chờ đợi giây phút đối đầu trực diện với tiêm quỷ vàng đây.

Anh cũng không còn do dự nữa, một tay cầm lấy đao Phá Không, cầm hai thanh đao ở trong tay, chém thẳng về phía tiêm quỷ vàng đang lao tới.

"Keng!"

"Keng!"

"Keng!"

...

Đúng lúc này, tiếng vang lanh lảnh nhanh chóng vang lên.

Lúc trên người tiêm quỷ vàng phun trào nguồn năng lượng đáng sợ và tia sáng màu vàng lấp lóe, anh đã ra tay với tốc độ cực nhanh.

Mỗi lần va chạm, Lê Văn Vân đều cảm thấy khí huyết dâng trào.

Lần này hoàn toàn khác biệt với các cuộc chiến trước của Lê Văn Vân, tất nhiên cuộc chiến khó khăn nhất của anh là trận bị bao vây tấn công vào ba năm trước, và lấy đỉnh cấp khiêu chiến với siêu cấp ở khu Tội Ác vào nhiều năm trước.

Nhưng trong trận chiến ở Giang Thành hơn ba năm trước, anh cũng là người mạnh nhất, chỉ vì anh bị bao vây tấn công nên mới không đủ thể lực.

Trong các trận chiến khác, đa số Lê Văn Vân đều chiếm ưu thế, cho dù là lúc đối đầu với Demps, anh cũng cảm thấy mình mạnh hơn Demps một bậc.

Còn trận chiến này và trận chiến đỉnh cấp thách thức siêu cấp, có điểm tương đồng nhất định.

Đó chính là cảm giác ngột ngạt.

Lê Văn Vân cảm thấy mình bị áp bức toàn thân.

Cho dù sau khi chiến đấu với Demps, anh đã có chút tiến bộ, bây giờ còn sử dụng Tần Tử Cuồng Dũng, có thể nói là đã tung ra hết át chủ bài.

Nhưng... anh thật sự vẫn cảm nhận được khoảng cách giữa hai bên, như thể... tiêm quỷ vàng này ở một cấp bậc khác.

"Xì xì xì..."

Dường như tiêm quỷ vàng đang nói chuyện, nhưng Lê Văn Vân lại chẳng hiểu gì cả.

“Mình phải chuồn thôi.” Lê Văn Vân thầm thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.