“Pặc… Pặc…”
- Đứng lại, đứng lại cho tao.
Hắn vừa đuổi theo một con hươu vừa hét to. Dù hắn hét khan cả cổ, con hươu chỉ càng chạy nhanh hơn, tóm lại là lợi chẳng thấy đâu, chỉ thấy hại trước mắt.
“Hổn hển… Hổn hển…”
Uể oải tựa vào một thân cây, hắn không ngừng thở dốc. Lại nhìn sang đằng trước, chỗ mà con hươu đã khuất bóng từ lâu, hắn tiếc hận không thôi. Lại quay sang nhìn cái hố hắn đào thêm vào hôm qua đã được ngụy trang bằng cỏ khô, hắn ủ rủ ngồi bệt xuống đất.
- Đúng là cái game hắc ám.
Hắn mắng nhỏ một tiếng. Hắn cũng muốn rống to cho hạ hỏa, nhưng hắn còn muốn sống nên hắn dẹp ngay cái ý định đó. Nói đâu xa, mới hôm qua có một thằng người chơi mạnh miệng la hét trong khu rừng này, và rồi hành động ngu ngốc ấy dẫn ra một con hổ tinh, thế là kẻ xấu số về làng dưỡng sức.
- Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó… Mấy thằng làm game chó chết. Chúng nó có thử trải nghiệm game trước khi phát hành không? Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó…
Hắn sắp điên mất. Cái game chính khó nhằn, lên cấp chậm hơn tổ tông mấy chục đời của con rùa, game chán như bọ chó thì cũng thôi đi. Mẹ nhà nó chứ, ngay cả cái phó bản để giải nhiệt cũng không nên thân.
Thử hỏi tiên sư thằng nào làm phó bản này? Đầu óc của nó có vấn đề hay là bị nước vô? Vào phó bản chẳng có đồng tiền nào, muốn đi đến các môn phái khác thì chạy bộ tới đó à? Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-doi-lap-ky/31205/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.