Chương trước
Chương sau
- Pặc… Pặc… Pặc…

Tiếng gì vậy? Tiếng gì vậy? Có phải là tiếng bắn tên của người chơi Đừng Cắt Ngang không? Hay là kỹ năng của tên nào đó??

Nhất định không phải là tiếng phát ra từ người chơi Đừng Cắt Ngang. Bởi vì cho đến bây giờ, mũi tên của hắn toàn lao ra với âm thanh “vút… vút…”.

Có phải là kỹ năng của Đệ Nhất Mỹ Nam? Ngu ngốc. Chức nghiệp của Đệ Nhất Mỹ Nam là nhạc sĩ, thằng mặt trắng đó lại sử dụng tiêu. Thổi tiêu thì làm quái gì mà ra tiếng “pặc… pặc…” được?

Khà khà, vậy là tiếng do boss phát ra rồi. Con boss này cũng dị thật.

Câu nhận định ở trên là của một thằng nào đó chen vào đấy. Chứ còn nhìn boss thì… Con sói trắng biến dị thì phát ra tiếng “pặc… pặc…” bằng cách nào? Bộ nó thả rắm à? Hi vọng ở bên ngoài sẽ có như vậy, còn ở trong game Huyền Thoại thì không có chuyện chó sói đánh rắm.

Thật ra cái âm thanh “pặc… pặc… pặc…” ấy được phát ra từ miệng của Đệ Nhất Mỹ Nam thưa quý vị. Sự thật là gã ta rảnh hết cả trứng, nhức hết cả lông cho nên mỗi khi Đừng Cắt Ngang bắn tên hắn lại “pặc… pặc… pặc…” như thế.

Cũng không thể trách được người chơi Đệ Nhất Mỹ Nam. Ôi, vốn là chức nghiệp phụ trợ thiên về khống chế. Cho nên gã chỉ lăm lăm canh boss rồi thả kỹ năng kịp thời là được. Vâng, rất thoải mái và dễ dàng cùng nhẹ nhõm.

Như ông bà ta đã từng nói: “Nhàn cư vi bất thiện”. Cho nên vì rảnh rỗi, cộng thêm cái không khí im ắng vô cùng nhàm chán trong thời gian dài đánh boss nên gã ta mới sinh ra “nông nỗi” như thế.

Ai da… Đời là bể khổ!

Thế nhưng mà khổ là khổ người chơi Đừng Cắt Ngang. Khục khục…

Đừng Cắt Ngang hắn phải căng dây thần kinh ra vật lộn sống chết với boss. Đã mệt mỏi cùng với mỏi mệt cho nên hắn rất nhạy cảm. Bởi vậy cái âm thanh “pặc… pặc… pặc…” nghe thế nào cũng thấy chói tai.

Và cũng dễ hiểu khi hắn không ngừng chửi rủa:

- #@#@###@...

- Thằng não lợn, có ngậm mồm vào không.

- Mày có vấn đề về thần kinh à?

- Thằng chó điên, mày đang làm cái quái gì thế hả? Không im lặng được giây phút nào sao?

- ###@##@#...

- Tao nguyền rủa mặt mốc mày sống không yên lành.

Ai da… Đời là bể khổ! Mà nổ là… bể đầu.

- Pặc… Pặc… Pặc…

Mặc kệ hắn gào thét, chửi rủa, sỉ vả như thế nào thì âm thanh “pặc… pặc… pặc…” này vẫn phát ra đều đều mỗi khi hắn bắn tên.

Nghe đi nghe lại cứ như âm thanh của tự nhiên, thậm chí như là một dàn nhạc giao hưởng.

A, thật có lỗi. Lời nói trên là của một gã có sở thích khác người. Nói chính xác hơn là gã này có sở thích giống Đệ Nhất Mỹ Nam. Ha ha…

Trong một khung cảnh quái lạ và không khí đầy mùi nguy hiểm như thế, boss Sói Trắng Vô Địch vẫn giảm máu đều đặn.

Và qua 20 phút sau, boss này ngã xuống.

“Bịch…”

Thân thể của boss ngã xuống đập vào đất tạo nên tiếng vang này? Không, không… Nếu bình thường thì có lẽ là như vậy. Còn lần này, sau khi boss chết, nó hóa thành một tia ánh sáng và biến mất. Và tại vị trí nó chết đi xuất hiện một cái rương. Cho nên âm thanh kia chính là do cái rương va chạm với mặt đất tạo nên.

Có ai thắc mắc vì sao rương va chạm với mặt đất mà phát ra âm thanh như thế không? Đáng ra phải là “đùng”, “ầm”, hoặc “xoảng” gì gì đó, hoặc không có tiếng nào mới đúng chứ? Xin thưa rằng cái rương này được bao bọc bằng một lớp vải dày ở bên ngoài cho nên mới có xuất hiện âm thanh này.

Lúc này, hắn nhìn về cái rương mà cười lên như điên:

- Ha ha… Phát. Bố phát tài rồi.

Đồng thời hắn cảnh giác nhìn về phía Đệ Nhất Mỹ Nam:

- Chính mày bảo mày bỏ quyền nên cái rương này thuộc về tao. Đồ vật trong này toàn bộ thuộc về tao hết.

Khuôn mặt cứng ngắc, Đệ Nhất Mỹ Nam cười cười:

- Này cưng. Cưng không thể qua cầu rút ván được. Thứ nhất là mình cũng có công giết boss. Thứ hai, cưng là đội trưởng. Là đội trưởng thì phải lấy tổ đội lên làm đầu. Cho nên khi cưng đạt được lợi ích thì phải chia đều cho đội viên. Cuối cùng, không phải cưng từng nói vì tinh thần đồng đội, cưng rất hào phóng sao? Thế sao lần này lại ích kỷ như thế.

Nhìn Đệ Nhất Mỹ Nam như nhìn một thằng ngu, hắn nói:

- Đồ vật rơi xuống, ai nhặt được thì là của người đó không phải à?

- Nhặt được của rơi thì phải đem trả lại. Thầy cô giáo không dạy cưng điều này sao?

- Xì… Đây là vật vô chủ chứ có phải của mày đâu.

- Nó là của con boss Sói Trắng Vô Địch.

- Thế thì trả lại cho con boss chứ trả lại cho mày à?

- Nhưng mà con boss là do mấy thằng làm game làm ra.

- Thế thì trả cho mấy thằng làm game chứ trả lại cho mày à?

- Mấy thằng làm game phải đóng tiền cho tao, cái rương này chính là một phần trong số tiền đó.

- Mày đang lừa thằng ngu nào thế? Tao không có ngu. Mấy thằng làm game sao lại phải đóng tiền cho mày?

- Bởi vì tao cho chúng nó thuê nhà để ở.

Nghe đến đây, hắn trợn mắt ngoác mồm, rồi sợ hãi than:

- Vì một cái rương game ảo có cần phải vô sỉ đến mức này không?

Đệ Nhất Mỹ Nam lập tức bắt lấy lời nói của hắn mà xuôi theo:

- Đúng vậy, đúng vậy. Vì một cái rương game ảo có cần keo kiệt đến thế không?

- Mẹ nó, mày có cần phải bắt bẻ câu chữ như vậy không?

- Mẹ nó, mày có cần phải cố chấp như vậy không?

- Thằng này, não mày bị vô nước à? Cải biên lời nói của tao làm gì thế?

- Thằng kia, đầu mày bị nước vào có phải không? Tao chỉ cần được phân một chén canh, mày có cần phải ích kỷ như thế không?

- Thằng não lợn này, mày đang lãng phí thời gian vượt phó bản đấy. Cứ lãng phí kiểu này là đánh giá A còn không nhận được đâu.

- Thằng đầu heo kia, mày không chỉ lãng phí thời gian, mày còn lãng phí nước bọt nữa. Cứ cái kiểu ngu xuẩn này thì về nhà húp cháo mà sống qua ngày.

Hắn ủ rủ chìm trong tuyệt vọng. Cuối cùng suy đi nghĩ lại hắn đành lựa chọn thỏa hiệp:

- Được rồi, tao 7 mày 3.

Đệ Nhất Mỹ Nam không phục nói:

- Tao xài nhiều thuốc độc làm giảm máu boss. Tao lại dùng kỹ năng liên tục. Vì thế mày 3 tao 7.

Hắn giơ tay phải, dùng ngón trỏ chỉ về phía Đệ Nhất Mỹ Nam mà nói:

- Rồi, thế là mày 3 tao 7 có phải không.

- Mày ngu à? Là mày 3 tao 7.

Hắn tiếp tục chỉ về phía Đệ Nhất Mỹ Nam mà cố bày ra bộ dáng đã hiểu:

- Đấy. Mày mới nói mày 3 tao 7 xong.

Đệ Nhất Mỹ Nam khinh bỉ liếc xéo hắn:

- Lớn rồi còn chơi cái trò trẻ con này à. Tao 6 mày 4 là điểm mấu chốt.

Hắn cười lạnh:

- Mày nghĩ mày là ai? Mày 5 tao 5 còn được chứ mày 6 tao 4 thì miễn đi nhé.

Bỗng nhiên Đệ Nhất Mỹ Nam lăn ra cười:

- Được rồi. Mày nói rồi đấy nhé. Tao 5 mày 5.

Hắn chợt sửng sốt rồi phẫn nộ mắng to:

- Mẹ nó. Mày dám chơi gài bẫy hả?

- Tại sao tao lại không dám? Mày ngu thì tự chấp nhận số phận đi.

- Đệch, mày nhớ lấy. Tao sẽ không quên thiệt thòi ngày hôm nay.

Đệ Nhất Mỹ Nam cười gằn:

- Mày nhớ hay quên thì kệ mày chứ. Tao đếch sợ. Được rồi, đừng phí thời gian và nước bọt, nhanh mở rương ra xem có gì trong đó.

Nhìn thấy cái rương không khóa. Không chần chừ thêm nữa, hắn đưa tay mở nắp rương ra.

“Tách… Tách…”

Chỉ thấy một màu vàng chói mắt rọi sáng cả căn phòng.

Đứng ở bên kia, nhìn thấy màu vàng óng này, Đệ Nhất Mỹ Nam hưng phấn thét to:

- Ôi mẹ ơi, rương vàng, là cả một rương tiền vàng. Giàu to, lần này giàu to rồi.

Gã nhảy cẫng lên vì vui sướng. Sau khi kiềm chế lại niềm vui, gã nhìn về phía hắn và cái rương.

“Ồ, có gì đó không đúng.” – Nhìn tình cảnh trước mắt, suy nghĩ này lóe qua trong đầu gã.

Bỗng gã tỉnh ngộ. Nhận được rương tiền vàng thì đáng ra tên kia phải vui mới đúng. Thế thì tại sao tên ấy lại có khuôn mặt ỉu xìu thế kia?

Gã nhăn mặt đặt câu hỏi:

- Có phải vì phải chia một nửa cho tao mà mày đau khổ đến mức độ này không?

Bên kia, hắn buồn bã đáp:

- Tao không có buồn vì phải chia cho mày một nửa.

Nghe vậy gã chế giễu:

- Chứ cái thằng nào keo kiệt bo bo giữ lấy không tha? Mãi đến khi phải thỏa hiệp thì vẫn cò kè mặc cả?

Hắn bực bội đáp lại:

- Hừ, mày không cần phải chế giễu tao. Nếu mày ở trường hợp của tao thì mày còn chẳng thỏa hiệp chứ đừng nói là chấp nhận chia sẻ.

Ngẫm nghĩ một thoáng, gã ái ngại nói:

- À… Ờ… Thế rốt cuộc vì sao con khóc?

- Khóc cái ông nội mày, thằng hâm.

- Vì sao con buồn?

- Tao buồn vì con chuồn chuồn.

Gã cười phá lên:

- Chuồn chuồn ở đâu hả thằng não.

Hắn âm trầm trả lời:

- Mày không nghe câu “Chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng, bay vừa thì râm” à?

- Thế thì liên quan con mẹ gì ở đây?

- Thằng ngu học. Đơn giản là vì không gian này u ám, và không có một chút ánh nắng nào cho nên tao buồn vì con chuồn chuồn không bay cao.

Gã ngẩn ngơ chốc lát rồi chửi ầm lên:

- Ngu học là mặt lợn mày thì có. Hai cái điều đó có cái rắm gì liên quan đến nhau.

Đáp lại gã, hắn cười lạnh:

- Chim sẻ làm sao hiểu được chí hướng của đại bàng.

Giờ thì gã giận dữ:

- Mày có thấy chúng nó liên quan cái vẹo gì không thế?

Nhìn thấy gã nổi khùng, hắn rất biết điều thu tay lại. Hắn khép cái rương lại và vứt về phía gã mà nói:

- Tao đã nói rồi, vì tinh thần đồng đội, tao hào phóng tặng cho mày.

Nhặt cái rương lên, gã có chút không dám tin. Không phải lúc nãy tên đó còn chơi trò gian này nọ, nọ kia hay sao? Bây giờ lương tâm tên đó thức tỉnh rồi?

Thoáng nghĩ thế nhưng gã cũng chẳng để tâm làm gì. Giờ phút này gã đã cầm cái rương trong tay thì tên kia cũng chẳng thể làm gì được nữa.

Gã hớn hở mở nắp rương ra và trông mong sẽ được ít nhất một nghìn đồng tiền vàng. Khi đó thì gã sẽ trở thành đệ nhất phú hộ trong game. Đến lúc ấy thì ai còn có thể xem thường gã được nữa. Ha ha ha…

Vậy nhưng rất nhanh gã biết được cái gì gọi là vui quá hóa buồn.

“Chìa khóa vàng (Bộ - Loại: Vật phẩm đặc thù)

Mô tả: Là một trong số bốn chìa khóa cần thiết để mở cánh cửa bí mật.

*Lưu ý: Chỉ có thể sử dụng trong phó bản Cống Ngầm Cảng Gió. Vật phẩm không thể mang ra ngoài.”

Vâng, trong rương chỉ có mỗi một cái chìa khóa màu vàng rực này mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.