Kiều Hướng Thiển thu mình trong góc thật lâu để bình tĩnh lại.
Trong nhà rất yên ắng, ba mẹ cô đã ra ngoài, bây giờ chỉ có mình cô ở nhà.
Không thể ủ dột như vậy mãi!
Cô ôm gấu Teddy, chậm chạp bò xuống giường rồi đi tới bàn học, cầm điện thoại lên, sau đó vừa ôm điện thoại vừa chậm chạp bò lên giường lại.
Kiều Hướng Thiển dựa vào tường, vừa dụi mắt vừa mở nguồn điện thoại.
Màn hình khởi động kinh điển của hệ điều hành Android —
Sau đó, cô nhấn vào WeChat.
Quản lý đội ZH: 【Nếu cô đồng ý thì nó không thành vấn đề.】
…
???
Kiều Hướng Thiển dụi mắt bằng mu bàn tay, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Tin nhắn này được gửi tới một phút trước.
Cô phải diễn tả cảm xúc bây giờ trong lòng mình như thế nào đây?
Giống như một người lâm vào đường cùng vậy, một giây trước cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng một giây sau lại có được cơ hội hồi sinh.
Đúng là kinh ngạc!
Theo trí nhớ của cô thì chưa từng thấy con gái đi đánh chuyên nghiệp, như vậy cũng được thật ư?
Nhưng…
Cô thật sự muốn đánh!
…
Ngày 9.
Kiều Hướng Thiển tuỳ ý mặc một bộ đồ giản dị, vừa ấm vừa thoải mái. Chào hỏi ba mẹ Kiều xong, cô ra khỏi nhà theo lịch hẹn.
Trương Vĩ Đào chờ cô ở quảng trường gần nhà, Kiều Hướng Thiển vừa đi vừa sầu não.
Cô chưa từng đi riêng với con trai bao giờ…
Nhưng… tay cô đã lỡ rồi! Tại sao cô lại nhận bao lì xì đó chứ!
Kiều Hướng Thiển rối rắm.
Cô cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-doi-ace/1199555/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.