“SAO BỖNG NHIÊN chàng lại quan tâm đến đức ngài Ackland vậy?” Venetia hỏi.
Nàng đang ngồi đối diện với Gabriel trong cỗ xe thuê không sáng đèn, quan sát con phố trước dinh thự của Ackland. Những ô cửa sổ ở tầng trệt của căn nhà đồ sộ ấy đều sáng đèn nhưng rèm cửa được kéo lại kín mít. Ngoài trời, đám sương mù dày đặc phản chiếu ánh đèn đường mờ tỏ, tạo nên bầu không khí ma quái, rờn rợn.
Venetia mặc bồ nam trang nàng từng sử dụng để đi đến hội quán Janus. Nàng cùng Gabriel đã ngồi trong cỗ xe bất động này gần một giờ đồng hồ. Nàng biết khá chắc là cả con ngựa cùng bác xà ích đã thiếp đi được một lúc rồi.
“Chúng ta vẫn đang cho rằng trong vụ này ông ấy là người sơ ý bị phu nhân Fleming lừa bịp,” Gabriel đáp. “Một nguồn kinh tế và lối vào giới thượng lưu. Nhưng Harrow và cha ta đều có bảo ta rằng họ có cảm tưởng là cách đây mấy tháng, Ackland không những đang mất dần trí nhớ mà còn đang ốm thập tử nhất sinh nữa.”
“Chàng đang nghĩ gì thế?” nàng hỏi.
“Trưa nay, lúc trò chuyện với cha trong công viên, ta chợt nhận ra rằng có lẽ nguồn năng lượng mới tìm thấy của Ackland không chỉ là nhờ vào tác dụng từ phép chữa trị của phu nhân Fleming.”
Một cơn ớn lạnh không liên quan gì đến đám sương mù ngoài kia chợt râm ran dọc khắp thần kinh nàng. “Phải chăng chàng đang ám chỉ rằng có kẻ nào đó đang đóng vai Đức ngài Ackland chăng?”
“Nàng thử nghĩ mà xem, giả dạng làm một ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-trai-tim/1415793/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.