Dịch: argetlam7420 
Ba người Cơ Hạo Nhiên giục ngựa lao nhanh, nét mặt hăm hở. 
Cơ Cừu cưỡi con lừa theo ở phía sau, mặc dù hắn hò hét khản cổ, thế nhưng con lừa chỉ kêu “ò…ò..” ẫm ĩ chứ chẳng chịu nhúc nhích khiến hắn rất là xấu hổ. 
Con lừa có rất nhiều đặc tính, có con lừa thích kêu to, có con lừa lại cực kỳ bướng bỉnh, con lửa Cơ Cừu đang cưỡi xui xẻo thay lại là một con lừa vừa bướng bỉnh vừa thích kêu to, giục mãi cũng chẳng chịu đi nhưng vừa thấy có ngựa chạy qua trước mặt mình là nó liền thục mạng đuổi theo, chỉ đuổi theo không thì thôi, nhưng nó càng đuổi càng kêu to hơn. 
Xưa nay Trấn Hồn Minh vốn không thu nhận đệ tử, lần này có thể trúng tuyển vào Trấn Hồn Minh, ba người Cơ Hạo Nhiên đều cực kỳ phấn chấn, rất đúng với câu “tuổi trẻ đắc chí”, họ cảm giác cứ lâng lâng như một bước lên mây vậy, đáng tiếc là cảm giác tốt đẹp này rất nhanh đã bị tiếng lừa hí sau lưng làm hỏng hết, đúng thực là phá hư phong cảnh mà. 
"Cơ Cừu, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?" Cơ Hạo Nhiên ghìm ngựa quay lại mắng. 
"Là nó tự kêu chứ có phải ta bắt nó kêu đâu, thúc bảo ta phải làm sao?" Cơ Cừu cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài cười khổ, nhắc tới cũng kỳ lạ, vừa đuổi kịp bầy ngựa thì con lừa lại không kêu nữa. 
"Ngươi đừng có đi cùng chúng ta nữa, " Cơ Hạo Nhiên lấy trong ngực ra một tờ giấy lụa đưa cho Cơ Cừu, "Đây là bản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-su-thi-dai-mong-son-hai-vu-tru/186487/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.