Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Sau khi điền xong nguyện vọng, Lương Nhạc được mẹ gọi điện thoại ngay, thật ra đây cũng không phải là lần đầu mà mẹ cô gọi.
Sau khi cô lẻn trốn ra khỏi nhà thì ngày nào mẹ cô cũng gọi điện kiểm tra. Ban đầu thì hỏi tình huống của bà nội Chúc, biết được bà đã ổn hơn thì mới hỏi cô đã nghĩ đăng kí trường nào, biết cô sẽ đăng kí trường ở địa phương thì mẹ cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngày nào cũng gọi như cũ.
Ngày hôm qua vừa mới điền xong nguyện vọng, hôm nay đã thúc giục về nhà.
Ở đầu bên kia, ba cô phụ họa: “Con gái như con nhẫn tâm thật đó, vứt bỏ cha mẹ để tự mình ăn chơi sung sướng.”
Lương Nhạc bị nhắc mãi đến mức cố chấp, mạnh miệng đáp trả hai câu: “Vậy bà nội mới xuất viện có mấy ngày, con không được chăm sóc bà hả?”
Mẹ Chúc nghẹn họng: “Cần con chăm sóc chắc? Con ở đó thì bà mới chăm cho con mới đúng, cơm con ăn là do ai nấu? Hiểu chuyện thì mau mà về nhà đi.”
Lương Nhạc tự biết đuối lý, bực bội vâng dạ, chỉ có thể kéo dài bằng cách nói: “Con sẽ về nhanh mà.”
Chúc Úy Hàng nghe thấy cô nói chuyện trong điện thoại nên lẳng lặng vào phòng, nhân lúc cô không để ý, anh ôm chầm lấy cô.
Cô hoảng sợ, hét lên một tiếng, điện thoại còn suýt rơi. Quay đầu lại thấy sắc mặt trêu cợt thành công của anh thì cô chỉ muốn đánh sưng mặt anh thôi, rồi mới tiếp tục đối phó với đầu bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-mua-he/446034/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.