Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Chúc Úy Hàng vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng loảng xoảng dưới lầu, vừa lúc xuống thì bắt gặp cặp đôi kia đang mang đồ chuẩn bị rời đi.
Chúc Úy Hàng thờ ơ hỏi một câu: “Phải đi à?”
Ngô Thành Hải cười trừ: “Ừ.”
Chúc Úy Hàng theo bọn họ xuống lầu, nhìn bọn họ chào tạm biệt bà nội xong rời đi, lúc này anh mới yên tâm.
Bà nội cảm thấy kì quái, hỏi Chúc Úy Hàng: “Sao hai đứa đó đi rồi?”
Chúc Úy Hàng lắc đầu: “Chắc là chuyển nơi làm việc ạ? Mấy hôm trước họ có nói với con chuyện này, chắc cũng đã nói với ba rồi.”
Bà nội Chúc không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm một câu: “Sao đột nhiên lại chuyển đi thế nhỉ?”
Chúc Úy Hàng không định giải thích nữa, cười cười cho qua chuyện.
Anh lấy điện thoại gọi điện để hẹn Lưu Hựu, gặp mặt để mắng cho cậu ấy một trận.
Lưu Hựu biết rõ ngọn nguồn câu chuyện xong nhún vai: “Ai bảo mày không chịu giấu kĩ, bị phát hiện thì làm gì tới tao?”
Chúc Úy Hàng: “Ai bảo mày bỏ vào người tao?”
Lưu Hựu cười, vết sẹo ở khóe miệng nhếch lên: “Mày ném đi là được chứ gì, tự giấu đi chứ, giấu không kĩ để bị phát hiện rồi trách tao?”
Suy nghĩ của Chúc Uý Hàng bị chọc thủng, không nói nữa.
Lưu Hựu ra vẻ biết ngay là như thế mà: “Tiến độ của mày chậm quá đi.”
Chúc Úy Hàng lườm cậu, thấp giọng nói: “Tình cảnh không còn giống như trước nữa.”
Lưu Hựu: “Có cơ hội không?”
Chúc Úy Hàng nghiêm túc tự hỏi trong chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-mua-he/446000/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.