Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Chúc Úy Hàng biết cô giận thật rồi, anh không nói nữa, thế nhưng đáy mắt nhiễm sự hoảng loạn. Anh không ngờ vì một câu nói của mình có thể chọc cô giận, nhưng nghĩ lại thì đúng là anh chỉ lo cho chính mình, bận rộn đến mức để cô ở nhà một mình. Tuy ban đầu nói rằng cô không có trong kế hoạch nghỉ hè của mình, nhưng cô đến nên anh phải điều chỉnh, phải chăm sóc, bảo vệ cô cho thật tốt.
Trong khi trầm mặc, Lương Nhạc nhận ra lúc nãy mình hơi quá đáng, bình tĩnh lại, cô cảm thấy thật ra về phương diện tình cảm thì có thể tha thứ cho anh —
Ngày nào anh cũng đi làm, lúc về thì mệt đến mức ánh mắt ảm đạm. Sao lại có thể bắt anh phải đưa cô đi biển chơi?
Cô hoàn hồn, chính cô đang gây rối vô cớ, sự giận dỗi nghẹn trong lồng ngực dần tan đi, nhưng còn cảm thấy khó xử. Thắt lưng thẳng tắp chậm rãi cúi xuống, cúi đầu ăn hai miếng cơm: “Ăn xong rồi.” Nói xong liền lên lầu, đôi dép lê vang lên tiếng “lạch bạch”.
Chúc Úy Hàng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, cho đến khi cô biến mất ở trước mắt, nản lòng cúi đầu.
Lúc này bà nội Chúc mới từ ngoài đi vào, không thấy Lương Nhạc đâu, bà thấy lạ nên hỏi: “Lương Nhạc ăn xong rồi à?”
Chúc Úy Hàng gật đầu, đứng dậy, dọn chén của mình và của Lương Nhạc xong ghì anh mới đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua lầu hai, anh nhớ tới đoạn hội thoại giữa anh và Ngô Thành Hải —
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-mua-he/445998/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.