Edit: Thuỳ Linh
❀✿❀
Sau khi Lưu Hựu thả Chúc Úy Hàng ra, cậu đi đến trước mặt Lương Nhạc: “Còn nhớ tôi không?”
Lương Nhạc lùi về sau hai bước, nhìn cậu chằm chằm rồi lại nhìn thoáng qua Chúc Úy Hàng, thấy vẻ mặt anh thờ ơ đối diện cô, cô chuyển mắt, trả lời: “Tuy rằng cậu đã cao hơn nhiều nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ cậu là ai.”
Nhưng sự thật là xém chút nữa cô đã quên tên cậu rồi, hôm nay nhờ Hứa Tiếu Nam nhắc mới nhớ ra. Nhưng Lương Nhạc đã luyện kĩ năng nói dối không chớp mắt điêu luyện, thậm chí còn có thể sử dụng ánh mắt chân thành để lừa đối phương xoay vòng vòng.
Cô lại nhìn thoáng qua Chúc Úy Hàng, anh có hơi bất ngờ, nhướng mày lên. Thế nên cô khẽ nhếch cằm như là đang khoe khoang.
Lưu Hựu cười, vết sẹo ở khéo miệng làm cậu càng thêm hoang dã hơn, cậu nói: “Nhớ rõ là được.”
Nói xong liền đi vào nhà chào hỏi bà nội Chúc.
Bà nội muốn giữ cậu lại để cùng ăn cơm tối nhưng cậu từ chối: “Ông nội đang đợi con ở nhà ạ, con đi trước nha bà, chúc mọi người ngon miệng ạ.”
Lương Nhạc đứng ở một bên hỏi Chúc Úy Hàng: “Cậu ấy thân với bà lắm hả?”
Chúc Úy Hàng cúi đầu sửa sang lại mũ bảo hiểm của mình: “Ai trong thôn này cũng thân với cậu ta cả.” Tuy rằng Lưu Hựu học không giỏi, thích gây chuyện nhưng từ nhỏ đến giờ rất dẻo miệng, còn biết giúp đỡ người khác, gặp người nào trên đường đi cũng sẽ chào hỏi, còn biết giúp đỡ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-mua-he/445984/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.