Sau khi biết Hà Nghiên Tuyết đang ở nghĩa trang thì Tư Khải đã mau chóng lái xe đi đến đó. Vì nghĩa trang không có chỗ để ô tô đi vào cho nên Tư Khải đã tự mình đi vào trong để tìm cô, anh cầm theo ô chạy vào trong, nghĩa trang vào buổi tối âm u như vậy, sao một cô gái lại có thể gan dạ một mình đi đến đây?
Ngoài trời lúc này vẫn mưa xối xả, từng bước chân của Tư Khải vội vã đạp qua những vũng nước chạy đi tìm Nghiên Tuyết. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô, lúc này trông cô cứ như người mất hồn, không cả để ý rằng Trần Tư Khải đang đứng trước mặt mình.
“Về thôi, tôi tới đón cô.”
Nghiên Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy gương mặt của cô, anh bỗng giật mình kinh ngạc. Khác hẳn với bộ dạng thường thấy, Nghiên Tuyết hôm nay trông đáng thương vô cùng, đôi mắt cô đẫm lệ, khóe miệng còn bị thương chảy máu, có lẽ cô vừa trải qua một chuyện tồi tệ.
Trần Tư Khải đặt ô xuống, cẩn thận cởi áo ra khoác lên người Nghiên Tuyết. Anh im lặng nhìn cô, không hỏi lý do cô ra nông nỗi này, cũng không hỏi tại sao cô lại đến đây vì nếu cô không muốn nói thì anh sẽ không ép.
Rời khỏi nghĩa trang, Hà Nghiên Tuyết vẫn giữ một trạng thái vô hồn với gương mặt không chút cảm xúc. Tư Khải giúp cô thắt dây an toàn sau đó nhẹ nhàng khởi động xe đưa cả hai trở về Kannadas. Trên dọc đường, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-hon-nhan-doat-lay-quyen-luc/2905179/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.