Hết cách, Hà Nghiên Hy đành phải rời khỏi xe ô tô của Trần Tư Khải. Cô ta hậm hực bước xuống xe, nét mặt có chút không tự nguyện nhưng Tư Khải không hề để ý đến điều đó. Sau khi Hà Nghiên Hy xuống xe, anh đã nhanh chóng lái xe rời đi. Giờ thì anh đã thấu hiểu cảm xúc Nghiên Tuyết rồi, những việc mà cô làm chỉ đang cố che giấu đi sự tổn thương của chính bản thân mình mà thôi. Cô luôn thể hiện mình là một người có ý chí mạnh mẽ nhưng những chuyện mà cô đã phải trải qua cũng đâu thua kém gì anh.
Bệnh viện.
Trần Tư Khải vừa lái xe đến bệnh viện thì bất chợt nhìn thấy Nghiên Tuyết đang xách túi đi ra. Lúc đó trông cô rất bơ phờ và mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại nở một nụ cười tươi rói. Tư Khải khi ấy đã nhận ra một điều rằng từ trước tới nay cô đều dùng nụ cười để giấu đi sự mệt mỏi, đúng là cô gái ngốc.
“Anh tới để đón tôi đấy à?” Nghiên Tuyết vui vẻ hỏi.
Trần Tư Khải âu yếm nhìn cô, mỉm cười gật đầu:
“Ừm, tôi đến để đón em về nhà. Cả ngày nay em đã chăm sóc cho ba chắc là mệt lắm đúng không?”
Nghiên Tuyết nhận ra Tư Khải đã thay đổi cách xưng hô, cách xưng hô mới này nghe có chút ngượng nhưng tự dưng nó khiến tim cô rung rinh.
“À thì… cũng không mệt lắm. Ban nãy vợ chồng anh trai anh tới thăm ba, họ nói là tôi về trước đi.”
Tư Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dich-hon-nhan-doat-lay-quyen-luc/2905162/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.