Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Lục Lăng bây giờ trông rất khó coi, y trầm ngâm nói:
-Có gì đó không đúng, nãy giờ chúng ta vẫn luôn đi theo một đường thẳng, không lý nào lại quay về vị ví đầu tiên được.
Một thiếu niên lộ vẻ hồ nghi nói:
-Lục Lăng huynh, có phải ngươi dẫn chúng ta đi nhầm phương hướng rồi không??
Lục Lăng khẽ lắc đầu, gã quay về đằng sau chỉ tay:
-Mọi người nhìn dấu chân của chúng ta mà xem, tất cả đều theo hàng thẳng, hơn nữa đâu phải chỉ mình ta dẫn đường, mọi người có ai cảm thấy mình đi lệch lúc nào chưa??
Nghe y nói như vậy những người này liền quay ra đằng sau, thần sắc trở nên sững sờ. Quả thật nãy giờ bọn họ vẫn là đi theo một đường thẳng, dấu chân in trên cát vẫn còn rõ ràng ra kia, một thiếu nữ trẻ tuổi lộ vẻ sợ hãi nói:
-Thế này là thế nào, chúng ta phải sao bây giờ??
Gương mặt của Lục Lăng cũng dần trở nên nghiêm túc, y lên tiếng trấn an:
-Mọi người trước tiên hãy bình tĩnh, ta đề nghị chúng ta chia ra mỗi nhóm khoảng ba người, mỗi nhóm đi về một hướng khác nhau, nếu đi được nửa khắc rồi thì quay đầu lần theo dấu chân trở về chỗ này họp mặt.
-Lục Huynh, chúng ta làm như vậy là có tác dụng gì??
Lục Lăng nói với giọng điệu không được tự nhiên:
-Mọi người trước tiên cứ làm như ta bảo đi, bây giờ trong đầu ta có một suy đoán, thế nên chúng ta cần phải kiểm tra thử một lần.
Mọi người nghe xong tuy rằng vẫn thấy khó hiểu nhưng vẫn phối hợp làm theo, điều này chứng tỏ Lục Lăng có uy vọng rất cao. Đám thiếu niên, thiếu nữ nhanh chóng hợp thành một nhóm nhỏ rồi chia nhau đi về mỗi hướng khác nhau.
Nửa khắc sau khi tất cả nhóm người dần tập hợp lại chỗ cũ, sắc mặt của Lục Lăng càng trở nên âm trầm, y cắn răng nói:
-Nơi này xem chừng đã bị người khác động tay động chân rồi.
-Lục Lăng huynh, ngươi nói như vậy nghĩa là sao??
Thiếu niên thở dài nói:
-Trước khi đi ta đã nhớ rõ ràng bản thân mình đi về hướng đông, thế nhưng sau khi trở về lại là từ hướng tây, hơn nữa không chỉ ta mà tất cả mọi người đều bị đổi hướng khác nhau.
-Chuyện này làm sao có thể??
Đám tu sĩ hô lên đầy vẻ kinh hãi, sắc mặt ai nấy đều cảm thấy lo sợ và bất an.
Lục Lăng thở dài một hơi rồi nghiêm nghị nói:
-Là trận pháp, nếu ta đoán không nhầm thì có người đã bố trí một ảo trận ở đây, hơn nữa ảo trận này vô cùng cao minh.
-Hít hà…
Đám tu sĩ trẻ tuổi nghe y nói như vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, sâu chuỗi lại những gì vừa xảy ra trong đầu của mỗi người đều hiện lên chung một đáp án, gương mặt bọn họ đều trở nên tái nhợt.
— QUẢNG CÁO —
Ảo trận hai từ này so với bọn họ không hề lạ lẫm, tác dụng chính của ảo trận chính là mê hoặc thị giác khiến người bên trong khó nhận ra thật giả, rõ ràng ngươi đã đi ra đến tận cửa rồi nhưng ảo cảnh lại biến nó thành con đường vô tận làm ngươi quay đầu.
Hơn nữa có một điểm mà ảo trận tốt hơn so với trận pháp khác, đó chính là khả năng che giấu điểm trận ( bao gồm cả mắt trận) , vậy nên muốn tìm được điểm trận trong đó có mắt trận là gần như không thể.
Trận pháp khác thì ngươi còn nhận ra mình đang bị nhốt bên trong và có thể dùng sức mạnh phá, thế nhưng ảo trận thì ngoài việc tìm ra mắt trận thì tất cả những đòn tấn công của ngươi đều là vô ích, trừ khi là một thứ sức mạnh tuyệt đối.
Những người này nghĩ đến đây thôi tâm trí như có một luồng khí hắc ám bao trùm, một vài người vẫn chưa tin đây là sự thực lẩm bẩm nói:
-Nơi này sao lại có ảo trận được, theo như ta biết thì nơi này chỉ là một cái sa mạc bình thường mà, tại sao có thể như vậy, ta không tin.
-Đúng vậy, ta cũng không tin bọn họ cố ý bẫy chúng ta.
Thần sắc của Lục Lăng lúc này cũng trở nên mơ hồ, gã biết những năm trước thông tin của những cuộc khảo hạch đều là chính xác hoàn toàn, vậy nên không thể nào năm nay lại sai sót được, thế nhưng qua kiểm tra vừa rồi thì rõ ràng nơi đây bị ai đó dựng lên trận pháp, vấn đề này thì giải thích làm sao??
-Ta biết ai đã bày lên trận pháp này đối phó chúng ta rồi.
Lúc này một thanh niên mặc y phục màu xanh bước ra, người này cũng không phải ai khác mà chính là Tần Cối, y thản nhiên nói tiếp, sắc mặt dường như rất khó coi:
-Nếu tại hạ đoán không nhầm thì chính là cái tên thiếu niên mặt mũi trắng trẻo đã tấn công chúng ta vừa nãy, chính gã đã ám hại chúng ta.
Biết trước rằng chỉ nói như vậy sẽ không có mấy ai tin thế nên Tần Cối lại kể lại cuộc chạm trán lúc trước ở Hoa thành, sau khi lắng nghe xong đại đa số mọi người đều cười lớn châm chọc.
-Haha, Tần huynh nói chuyện thật khôi hài, một thiếu niên trận pháp sư sao??
-Hắc hắc, lại còn bày trận pháp chỉ trong thời gian ngắn chưa đến nửa chén trà, ngươi kể chuyện gì nghe thuyết phục chút được không??
Sắc mặt của Tần Cối trở nên đỏ bừng rồi tím tái lại, gã cười khẩy nói một cách thản nhiên:
-Lời ta cũng đã nói, chuyện ta cũng đã kể xong, tin hay không là tùy các vị.
Lục Lăng giờ phút này cũng đang ngẫm nghĩ, y lộ vẻ nghi hoặc nói:
-Tần huynh, chuyện ngươi kể là thật chứ, thiếu niên kia là trận pháp sư có thể bày một trận pháp chỉ trong thời gian ngắn như vậy??
Tần Cối nghĩ lại chuyện lúc trước sắc mặt vừa tức giận lại xen chút kiêng kỵ, y cắn răng nói:
-Lục huynh, ta biết huynh vẫn không tin lời kể của ta thế nhưng đó chính là sự thật, hơn nữa chuyện xảy ra ở con sông vừa rồi chắc chưa ai quên, trong khi chúng ta vất vả đi thuyền thì bọn chúng cưỡi trên con phi điểu sắt bay qua đầu chúng ta, lại còn những thứ vũ khí khủng bố kia nữa, tất cả đều được tên kia lấy ra trong nhẫn trữ vật cấp cao, người tầm thường sẽ có thứ này trong người sao??
Đám người nghe xong khóe miệng như cứng đờ, không ai trong số bọn họ phản bác lại được, ngay cả thiếu niên Lục Lăng cũng trở nên mơ hồ, gương mặt biến ảo không ngừng.
Đang trong lúc mọi người đang rất căng thẳng thì một thiếu nữ lên tiếng cắt ngang, nàng khẽ lau vài giọt mồ hôi trên mặt rồi nói với vẻ mệt nhọc:
-Này các vị, bây giờ không phải lúc chúng ta suy nghĩ lung tung đâu, tốt nhất là nên tìm thoát khỏi nơi này đã, ở đây thêm vài canh giờ nữa chắc chúng ta bị thiêu sống mất.
Đám tu sĩ trẻ tuổi nghe thiếu nữ này nói như vậy mới giật mình tỉnh ngộ, quả thật bọn họ đang ở trong một tình cảnh rất nguy hiểm, mặt này ai nấy cũng đỏ bừng,trên người thì lã chã mồ hôi, lớp cát dưới chân bọn họ giống như một cái chảo nóng đang đốt cháy từ từ vậy, nãy giờ tâm trí bọn họ bị dẫn dắt nên bị sao nhãng hoàn toàn quên đi cái nóng, bây giờ linh hồn trở về hiện thực rồi thì ai nấy bứt dứt khó chịu như muốn bùng nổ.
-Làm thế nào bây giờ Lục huynh, ở đây chỉ có huynh là người có nhiều kiến thức nhất, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ??
-Đúng vậy Lục Lăng huynh, chúng ta tất cả đều nhờ vào ngươi.
— QUẢNG CÁO —
Đám tu sĩ liên tục hô hoán đồng thanh, ở đây toàn là những công tử và tiểu thư ít ra ngoài và thiếu hiểu biết, trong hoàn cảnh này chính bọn họ cũng không biết phải làm thế nào, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía thiếu niên.
Lục Lăng thấy mọi người kỳ vọng mình như vậy liền cảm thấy áp lực rất lớn, y khẽ nhắm mắt lại cố gắng ngẫm nghĩ, sắc mặt liên tục nhăn nhó, lông mày nhíu lên xuống không ngừng, một lúc lâu thiếu niên mở choàng mắt ra kích động nói:
-Ra rồi, ta nghĩ ra cách thoát khỏi mắt ảo trận rồi.
-Cách gì thế Lục huynh, ngươi mau nói.
Thiếu niên phấn kích nói nhanh:
-Chúng ta đều biết ảo trận chính là tạo ra ảo cảnh đánh lừa thị giác khiến ta không phân được thật giả, nếu vậy chúng ta chỉ cần nhắm mắt lại rồi đi theo linh tính thì nhất định sẽ thoát ra được.
Một thiếu niên đứng ra nói với giọng điệu lo lắng:
-Đơn giản như vậy liệu có ổn không??
-Tất nhiên là được, vấn đề là chúng ta phải có người tâm trí thật vững vàng đi trước dẫn đầu, những người khác nắm tay đi phía sau là được.
Nói đến đây đám người lại trở nên mù mờ, Tần Cối nghi hoặc nói:
-Lục huynh, ngươi nói tâm trí vững vàng là sao, trong chúng ta ai dẫn đường??
Lục Lăng cười nhẹ giải thích:
-Cái này đơn giản, vòng khảo hạch đầu tiên của chúng ta chính là kiểm tra ý chí, ai vượt qua vòng đầu tiên mà không cần làm đau bản thân thì người đó chính là có tâm trí kiên định, ở đây có ai như vậy không??
Đám tu sĩ liếc qua liếc lại, ta nhìn ngươi - ngươi nhìn ta nhưng không ai dám lên tiếng, khảo hạch vòng đầu tiên kia bọn họ chính là được người nhắc nhở phải tự làm đau chính mình mới có thể thông qua, đối với ý chí gì đó hoàn toàn không có hiểu biết.
Lục Lăng liếc nhìn biểu cảm của từng người liền đoán ra đáp án, y không khỏi thở dài nói:
-Thế này vậy, mọi người như cách ta bảo lúc trước, chia nhóm ra đi về từng hướng khác nhau, lần này các vị cố gắng đi xa thêm một chút, hễ thấy đội nhóm tu sĩ nào khác thì dẫn trở về đây, càng dẫn được nhiều người trở về thì cơ hội của chúng ta càng lớn.
Thiếu niên hắng giọng nói thêm:
-Sa mạc này tuy là khá rộng nhưng cũng có khoảng tám ngàn tu sĩ đi vào, ta đoán bọn họ cũng không cách xa chúng ta lắm đâu, lần này mọi người hãy đánh dấu bằng một thứ đồ vật gì cho chắc chắn, đi xa sẽ yên tâm hơn.
-Tốt.
Đám tu sĩ nghe xong y nói như vậy liền gật đầu, bọn họ nhanh chóng chia nhau ra rồi lên đường.
-Ngươi nói xem, biện pháp của tên kia nói thật hay giả??
Lý Kỳ Phong hứng thú nói một câu, nãy giờ bọn họ bay ở trên không trung quan sát hết một vòng những người khác, chứng kiến đám tu sĩ bị ảo trận lừa cho quay vòng vòng mà cười đau hết cả bụng, mãi đến bây giờ mới có một đội ngũ phát giác ra có trận pháp và đưa ra cách giải quyết.
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên nói đầy kiêu ngạo:
-Tên tiểu tử kia cũng gọi là có chút kiến thức thế nhưng đáng tiếc là áp dụng nhầm chỗ, trận pháp của đạo gia ta bày nên dễ phá giải như thế thì mặt mũi ta vứt đi đâu.
Lý Kỳ Phong nghe xong liền sửng sốt nói:
— QUẢNG CÁO —
-Vậy tức là đúng phải không, nhắm mắt cũng có thể phá giải được ảo trận??
-Không phải nhắm mắt là phải dùng tâm cảm nhận, nó cũng nằm trong một phần của tâm cảnh, nếu tâm cảnh của ngươi đủ vững vàng, ý chí đủ kiên định thì bất cứ một ảo cảnh nào cũng không gạt được ngươi.
Hắn ngạc nhiên nói:
-Vậy tức là nói trong đám người này không một ai có tâm cảnh đủ mạnh, vì vậy bọn họ dù có tìm kiếm thêm người cũng vô dụng??
Tuyệt Vô Mệnh được thể khoe khoang đắc ý nói:
-Chính là tất cả, ngoại trừ ta và Thiếu Bảo hai người, tâm cảnh của ngươi thoát khỏi ảo trận tứ phẩm bình thường thì còn được, rất tiếc ảo trận ta bày bố thì khác hẳn bình thường, ngươi cũng không ngoại lệ, hắc hắc…
Lý Kỳ Phong cảm thấy không phục, hắn đỏ bừng mặt cự cãi:
-Ta mới không tin, Thiếu Bảo đệ ấy đơn thuần như thế chắc gì đã luyện qua tâm cảnh, sao có thể hơn ta được??
Tuyệt Vô Mệnh không cần nghĩ ngợi lâu mà nói luôn:
-Có một số người tâm cảnh bẩm sinh họ đã có rồi, huống hồ Thiếu Bảo đệ ấy tâm cảnh còn được rèn luyện mỗi ngày, tuy rằng tính cách lão tam rất đơn thuần thế nhưng xét về hiện tại thì tâm cảnh của đệ ấy không thua kém ta nhiều đâu.
Nói đến đây sắc mặt của y còn lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Lý Kỳ Phong kinh hãi nói:
-Thiếu Bảo đệ ấy thật sự lợi hại như vậy??
-Đương nhiên, bình thường ngươi không nhận ra hay sao, trong nhận thức của đệ ấy gần như không có sợ hãi rồi, dù là nhìn thấy thứ gì thì trong tiềm thức của đệ ấy thứ đó chỉ là phóng đại lên một chút thôi, giả như gặp hắc quỳ ngưu thì đệ ấy cũng coi nó giống như con ngưu cày ngoài ruộng, hay gặp tử túc bằng yêu loại yêu thú khủng bố này thì trong mắt đệ ấy cũng chỉ là một con chim lớn hơn bình thường.
Lý Kỳ Phong nghe đến đây thì há hốc miệng, hắn khổ cực luyện tập suốt một thời gian vậy mà so với lão tam còn kém xa, y cứ ngây ngốc như vậy là được rồi, đúng là người so với người thật tức chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.