Than thở 1 hồi,lão giả mặc trường bào màu xanh mới nghiêm nghị nói:
- Lần này bên phía “bọn chúng” cũng có chút dị động,không biết chúng định giở trò gì??
Hai lão giả khác cũng khẽ gật đầu,nghĩ đến đám người đó hai người lộ vẻ kiêng dè,lão giả mặc trường sam màu đỏ nói:
- Khó nói,bọn chúng trong tối ta ngoài sáng,chỉ có thể đề phòng thôi,binh tới tướng đỡ...nước tới đất ngăn.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi...
Lão giả trường bào màu xám than nhẹ,tổ chức của bọn chúng đã xuất hiện từ cách đây rất lâu rồi,tuy bề mặt bọn chúng rất ít lộ diện ra ngoài nhưng mấy trăm năm nay ngầm giao tranh bên thua hầu như là bọn họ,lại thêm yêu thú nổi lên,ma tộc quấy rồi,thiên tài nhân tộc ngày càng ít khiến bọn họ đã không còn huy hoàng được như trước.
...
Đâu đó ở trên một đỉnh núi cao,xung quanh cây cối cảnh vật rất đỗi yên bình,có tiếng phi cầm hót líu lo,có mùi hương nhàn nhạt của những loài hoa,loài cây thực vật tỏa khắp cả ngọn núi.
Trên đỉnh núi có hai người một già một trẻ,bọn họ đang đứng ngắm nhìn cảnh vật trước mặt yên lặng không nói một lời nào.
Lão giả đã lớn tuổi,y mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt,xung quanh áo có viền,đằng sau có hình một cực đồ âm dương,khuôn mặt gầy gò hiền từ,đôi mắt thâm trầm thỉnh thoảng lóe lên một vẻ cao thâm mạc trắc,cả người lão đứng đó như dung hòa vào thiên địa.
Gió lớn trên đỉnh núi thổi qua khiến chòm râu trắng tinh của lão giả bay phất phơ,trầm mặc một lát lão giả mới mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-dau-cho-uoc-mo/1000804/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.