Một người là Dương Vĩ đang hát, một người là 'Đường Hùng tay trái bó thạch cao sắc mặt khó coi.
Còn có một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc. vuốt ngược và đôi mắt tam giác u ám, người này chính là cha của Trương Hân Nghiên, Trương Thịnh Hào!
Trương Thịnh Hào thậm chí còn không nhìn vào con gái mình, chỉ vung tay lên để hai cô gái rót rượu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Từ Thiên Thành tắt nhạc, bật đèn lên khiến cả phòng lập tức sáng lên.
“Hân Nghiên, đến rồi thì lại đây ngồi đi"
Cuối cùng ông ta cũng ngẩng đầu lên, nhưng trên mặt không có chút cảm xúc nào, Trương Thịnh Hào. dường như không mấy quan tâm đến đứa con gái mà ông ta đã ba năm không gặp.
Thái độ như vậy khiến cho Trương Hân Nghiên đau đớn trong lòng, cô ấy quật cường đứng tại chỗ lạnh lùng nói: "Tôi đứng đây, có gì thì cứ nói đi!"
Tuy giọng điệu lạnh lùng nhưng dưới ánh sáng rực rỡ, cô ấy có thể thấy rõ mái tóc của cha mình đã trắng hơn rất nhiều và những nếp nhãn trên mặt cũngđã tăng lên rất nhiều.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủn, cha cô ấy đã thay đổi nhiều đến mức cô ấy gần như không còn nhận ra ông nữa.
Trong lòng cô ấy không ngừng co rút, có chút cảm xúc không giải thích được đang quay cường!
"Được, cha nói thẳng cho con biết, cha đã nghe nói chuyện ngày hôm qua giữa con với cậu Dương và cậu Đường rồi, mặc kệ đúng sai gì nhưng cậu Đường bị thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-binh-tu-than/3405604/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.