Mười giờ rưỡi tối, Trần Phong đúng giờ tan làm về đến nhà.
Tuy rằng Trương Hân Nghiên không cho hắn chìa khóa nhưng hẳn vẫn thuận lợi mở được cửa!
Trương Hân Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa thì mình, cô ấy lập tức kéo một chiếc gối ôm từ phía sau ra và ôm vào lòng.
“Làm sao anh vào được đây?”
Cô ấy đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng, dưới ánh đèn mờ ảo, lớp ren đỏ bên trong như ẩn như hiện.
Cô ấy nhớ hình như mình còn chưa đưa chìa khóa cho cái tên chết tiệt này, sao hắn lại vào đây được? Nhớ tới cảnh tượng bị bắt cóc ngày hôm qua
Người này cũng đột ngột xuất hiện như thế, tổ. tiên hắn nhất định là tên trộm cạy khóa cửa.
Xem ra phải tìm một cơ hội, đổi một cái khóa có. hệ số an toàn cao hơn mới được!
Trần Phong cầm lấy tấm chiếu và đôi dép vừa mới mua, cười nói: "Chỉ là một cái khóa mà thôi, ở trong mắt tôi, cửa nhà cô và cửa mở không có khác. biệt gì cả!"
“Cậu, cẩn thận chém gió bị nổ thành từng mảnh đấy!"
Vương Hâm Dao ngồi ở góc sô pha cầm điện thoại di động, đang xem truyền hình trực tiếp.
Cô ấy mặc áo ngắn tay màu đen và vẫn mặc quần đồng phục như cũ, chân gập lại đầu gối gần cao bắng đầu, có thể thấy được chân cô gái này dài đến mức nào
"Cậu khoác lác lúc nào, đều là lời nói thật" Trần Phong thay giày ở cửa, đi dép xỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-binh-tu-than/3405601/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.