Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, sàn nhà dưới đầu Lão Nhị bỗng nhiên nứt ra.
Một vũng máu từ dưới đầu gã chậm rãi lan ra.
Người đẹp nhìn mọi thứ trước mặt, vô cùng sợ hãi!
Người đàn ông trước mặt thật sự chắng khác nào kẻ điên, hoặc chính là một con quỷ đến từ địa ngục, còn đáng sợ hơn cả ba tên bắt cóc.
Cô ấy không biết biệt danh của người đàn ông trước mặt vốn đã là Kẻ Điên.
Làm chuyện gì cũng dựa vào sở thích tâm trạng, thủ đoạn đối với kẻ thù vẫn luôn tàn nhân, không hề nương tay!
“Được rồi, nhiệm vụ hoàn thành!”
Sau khi xử lý xong ba kẻ bất cóc, sát khí trên mặt Trần Phong mới biến mất, thay vào đó là nụ cười bất cần đời.
Hắn bước đến chỗ người đẹp, cởi trói cho cô ấy, lấy chiếc tất ra khỏi miệng cô ấy.
Ngay khi chiếc tất được lấy ra, người đẹp đã lao vào vòng tay của Trần Phong bật khóc nức nở.
“Được rồi, đừng bôi nước mũi nước mắt lên người tôi!"
Trần Phong chán ghét đẩy người đẹp ra, sau đó vô cùng thích thú nhìn một vùng trắng như tuyết kia, trong lòng khen ngợi, quả nhiên vừa trắng vừa lớn.
“Được rồi, năm trăm tệ, thanh toán xong tôi sẽ rời đi!”
Trần Phong đặt súng vào tay người đẹp, làm động tác đưa tay ra không biết xấu hổ.
“Anh là loại đàn ông gì vậy? Không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Lúc này an ủi tôi một chút sẽ chết sao?"
Người đẹp căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-binh-tu-than/3405582/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.