Đã nhiều ngày không thấy Uyên Nhi đến tìm mình, Mộng Như liền nghĩ " sao dạo này không thấy muội muội đến tìm ta... có phải muội ấy giận ta điều gì? " cứ nghĩ thế rồi Mộng Như cho người chuẩn bị, nàng đích thân đến tẩm cung của Uyên Nhi. Sau khi đến nơi nàng liền thấy một thiếu nữ ngồi thừ người với vẻ mặt đa cảm... không ai khác đó là Hứa quý phi mà nàng coi là tỷ muội. Tiến đến gần hơn, Mộng Như vỗ vai nàng như một động tác thân thuộc lúc nàng trò chuyện với lũ bạn thời hiện đại. Uyên Nhi bị nàng làm giật mình rồi nhìn về phía nàng, vội vàng hành lễ... " Hoàng hậu tỷ đang mang thai sao lại đến tận đây tìm muội... ", Mộng Như nhìn y òy cười " Ta chờ mãi chẳng thấy muội đến nên mới mạo muội đến đây... ta còn nghĩ không biết muội đã quên ta rồi chứ... ". Uyên Nhi thở dài... " Gần đây tỷ tỷ mang thai, muội không dám đến vì sợ ảnh hưởng đến long thai trong bụng tỷ... vì hoàng thượng vừa ban lệnh, không ai được phép đến Phượng Ninh cung làm phiền người ". Hiểu được nguyên nhân, Mộng Như không giận nàng ngược lại rủ nàng cùng nhau dạo ngự hoa viên, trò chuyện cùng nàng. Cả hai dường như mới gặp lần nào cũng say sưa trò chuyện... Mộng Như mãi mê nói chuyện nên không để ý phía dưới có hòn đá ngáng chân và không may nàng vấp phải đá và ngã người về phía sau mà bị té. Uyên Nhi la toáng lên vì sợ nàng gặp phải chuyện. Tình cờ Lý Dĩnh đi ngang qua đó thấy vậy liền bế nàng về Phượng Ninh cung rồi cho mời thái y... Hoàng thượng đang phê tấu chương biết tin hoàng hậu bị té liền nhanh chóng đến Phượng Ninh cung. Trên mặt ai cũng hiện ra vẻ lo lắng bất an... chờ đợi từng khắc trôi qua thật chậm, cuối cùng thì thái y cũng bước ra, vẻ mặt lo lắng hoàng thượng nắm cổ áo ngự y hỏi " Mau nói... hoàng hậu của trẩm thế nào rồi... ". Do bị đế vương nắm cổ áo nên thái y tỏ ra sợ hãi, lắp bắp nói " B..ẩm... hoàng thượng hoàng hậu đã không sao rồi ạ, thần đã kê đơn bốc thuốc để hoàng hậu an thai rồi ạ ". Nghe xong câu nói này của lão thái y dường như Lý Giang cảm thấy nhẹ nhõm hơn hắn liền bỏ tay ra khỏi cổ áo thái y và cho lão lui. Không vội hỏi tội Uyên Nhi hắn cho tất cả lui về, chuyện này hắn sẽ xử lí sau... Lý Giang sau khi đuổi bọn họ về liền tiến nhẹ nhàng vào trong, ngồi bên cạnh Mộng Như... hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng " Hoàng hậu, nàng nhất định phải nhanh khỏe lại, ta rất cần mẫu tử nàng bình an..." nói thế rồi hắn hôn lên tay nàng. Không lâu sau đó Mộng Như cũng dần tỉnh lại... nàng mở mắt ra nhìn hắn, cười với hắn, hắn cũng nhìn nàng vuốt tóc nàng... " Hoàng thượng thần thiếp không sao, chàng đừng quá lo. " - Mộng Như nhìn hắn như đang an ủi nói. Xảy ra chuyện thế nàng Lý Giang càng không thể để nàng một mình hắn luôn bên cạnh nàng mỗi khắc, tận tâm chăm lo cho nàng. Bên cạnh đó hắn không quên chuyện Uyên Nhi đi cùng nàng, Lý Giang truyền khẩu lệnh ban chết cho Uyên Nhi... nhưng Mộng Như kịp thời ngăn cản điều đó... Hắn nể tình nàng nên tha chết cho Uyên Nhi nhưng lại đẩy Hứa phi vào lãnh cung, phạt nàng từ nay không được gặp hoàng hậu. Đã ngăn hắn ban chết cho y, nên chuyện này Mộng Như cũng không thể ngăn quyết định của hắn, nàng cũng đành nhìn muội muội thân thiết vì mình mà bị đày vào lãnh cung... một mình cô đơn đến chết. Từng ngày trôi qua Uyên Nhi đau khổ vằn vặt trong cô đơn, ngày ngày nàng đắm mình trong men rượu, có hôm nàng không uống rượu nhưng lại đi dạo một mình... tình cờ nàng gặp Lưu Thiên Ái, quý phi đã bị thất sủng của hoàng thượng... hai người họ có vẻ cùng hoàn cảnh nên cùng nhau tâm sự, trải qua cuộc trò chuyện cả hai tìm được điểm chung và cùng nhau tự oán, nhưng Lưu Thiên Ái lại cho gần " Không phải do ả Liễu Mộng Như đó thì liệu chúng ta có ngày hôm nay sao... " cũng chính lời nói đó đã tác động đến Hứa Uyên Nhi... Khi về tẩm cung của mình Uyên Nhi nghĩ đến những khoảng thời gian bên cạnh Mộng Như... nghĩ đến sự đối xử lạnh nhạt mà đế vương đối với mình... còn có lời nói và hoàn cảnh của Lưu Thiên Ái làm nàng có suy nghĩ xấu về Mộng Như... Uyên Nhi nghĩ đến câu nói của Lưu phi " Không phải tại Mộng Như thì liệu ta có ngày hôm nay sao... " nghĩ thế rồi nàng bật cười khổ. Uyên Nhi cười trong nước mắt... y nghĩ nhiều chuyện đã xảy ra với mình và trong đầu y đã có ý định tự mình phải chiếm lấy đế vương, nàng phải làm sao để hạ gục Mộng Như... Quay lại với cuộc sống nhàn hạ mà Mộng Như trải qua từng ngày... Cũng được một khoảng thời gian khá lâu, Mộng Như cũng đã mang thai 3 tháng, được nhiều sự quan tâm của đế vương nàng cảm thấy bản thân thật hạnh phúc... nàng tận dụng lúc hoàng thượng vui vẻ thì liền cầu xin cho Uyên Nhi, nàng không muốn Uyên Nhi chịu sự rẻ lạnh... Chiều theo mong ước của nàng, Lý Giang cho phép Uyên Nhi được tự do, hồi phục danh hiệu Quý phi cho y... Mặc dù biết Mộng Như đã cầu xin để mình được tự do nhưng chính sự ích kỉ đã làm Uyên Nhi thay đổi... y đã nuôi nấng suy nghĩ tranh sủng với nàng... y muốn hoàng thượng phải thuộc về y. Nể tình Mộng Như từng đối xử tốt với nàng nên y không lập mưu đối phó nàng. Trong khoảng thời gian bị nhốt trong lãnh cung, Uyên Nhi đã nghĩ sẵn kế hoạch để tiếp cận đế vương... Vì từng lâu nàng không được hoàng thượng để mắt tới nên đã làm nhiều chuyện chỉ mong hoàng thượng quan tâm tới mình... nhưng tất cả đều không được đế vương ngó tới. Không cam tâm nên Uyên Nhi đã cho người của Hứa phủ nhà mình, đến truy sát hoàng thượng để nàng tận dụng cơ hội đó... gây sự chú ý với hoàng thượng. Kế hoạch được diễn ra như dự tính... một đám người mặt y phục đen bịt mặt đã lẻn đến ngự hoa viên. Đêm đó đế vương muốn thay đổi không khí nên đã đưa Mộng Như ra ngự hoa viên hóng gió mát, thích khách lợi dụng thời cơ không có hậu vệ liền lập tức xông lên... Uyên Nhi theo kế hoạch dự tính liền chạy đến hộ giá... nàng thay thế hoàng thượng bảo vệ Mộng Như... thấy tên thích khách cầm dao sau lưng hoàng thượng nàng liền nhanh chân chạy đến đỡ thay hắn nhát dao đó... kế hoạch của y đã thành công gây chú ý đến hoàng thượng, nàng liền ra dấu hiệu để bọn họ rút. Thấy Uyên Nhi đỡ nhát dao đó cho mình mà bị thương Lý Giang liền bế nàng lên và chạy nhanh đến Phượng Ninh cung của Mộng Như gần đó, hắn liền cho người đưa Mộng Như về Càng Thanh cung đợi hắn và sai thái y đến lo cho vết thương của Hứa phi. Hắn nghĩ mình đã nợ y một mạng vì thế mà ở lại xem tình hình của y... theo lời của thái y thì vết thương của Hứa phi không sâu không ảnh hưởng đến tính mạng, nên hắn cũng nhẹ lòng đi phần nào... không tự mình chăm sóc Uyên Nhi nhưng hắn đã cho nhiều cung nữ đến chăm sóc y thay hắn, còn hắn thì trở về bên Mộng Như. Lý Giang nghĩ " Chắc hoàng hậu của ta đã bị hoảng sợ rồi... phải nhanh đến bên nàng... ". Cứ thế hắn đến Càng Thanh cung, đến bên Mộng Như. Thành công trong lần này Uyên Nhi không hối hận vì việc mình đã làm, nàng mỉm cười trong nỗi đau thân sát... nàng làm nhiều việc như vậy chỉ để đế vương chú ý đến mình... và mong ước đó dần được tiến gần hơn. Qua chuyện tối hôm ấy Uyên Nhi được đế vương ban thưởng rất nhiều nhưng đó không phải điều nàng mong muốn, nàng không nhận thưởng từ hoàng thượng mà chỉ xin được mài mực khi hắn phê tấu chương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]