Cuối bữa cơm.
Bố mẹ của anh và hai người kia sớm đã lên phòng nghỉ ngơi còn mỗi Dược Đan ngồi ăn một mình.
Dược Đan tranh thủ Cao Hoàng Kiệt ra ngoài nghe điện thoại điên cuồng gắp thức ăn trên đĩa.
Khi nãy có mọi người xung quanh cô không dám gắp nhiều quá hai đũa nên dạ dày vẫn chưa được lấp đầy.
“Còn thừa nhiều thức ăn quá còn có những món chưa có ai động đũa. Nếu mình đứng dậy thì thật lãng phí chúng quá”
Có cô gái nào sẽ thật may mắn khi làm dâu nhà giàu không phải lo từng bữa cơm như mình nhỉ?
Cao Hoàng Kiệt xử lý xong công việc riêng anh bắt gặp cảnh cô vợ hờ tương lai này còn ngồi gắp từng miếng ăn.
Cao Hoàng Kiệt khẽ đi đến rất chậm ngồi bên cạnh thì thầm.
“Dược Đan cô bị bỏ đói bao lâu rồi?”
Trước mặt anh Dược Đan còn tự nhiên hơn là trước mặt người nhà anh, đang định trả lời.
“Cô nuốt hết đi rồi hẵng nói không thấy mất vệ sinh chứ tôi thì có đó”
“Sao anh không ăn tiếp đi?” - Dược Đan còn tưởng vì bận nghe điện thoại nên anh mới bỏ giữa chừng.
“Tôi ăn xong rồi chỉ chờ mỗi cô rồi đi về thôi đó”
Làm sao đây còn quá nhiều thức ăn cô không nỡ để bị người giúp việc dọn đi.
“Đứng dậy đi về”
“Tôi chưa ăn cơm xong mà”
“Cô còn ăn nữa bố mẹ chắc tưởng tôi nhẫn tâm bỏ đói cô rồi mắng tôi là kẻ thiếu đi lương tâm”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-tron-con-tim-tinh-yeu-cua-vo-ho/3566900/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.