Dược Đan đau đớn bất lực nhìn khung cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Con gái tôi không nó sẽ không chịu được khi phải xa rời mẹ nuôi nó được.
"Kịch bản tôi đưa cô đã học hết chưa?" - Cao Hoàng Kiệt không nhìn cô.
"Đã ổn thỏa cả rồi!".
Cao Hoàng Kiệt khó chịu vì sắp xát với thời gian.
"Không còn kịp để thay đổi được lái nhanh giúp tôi".
Cái mặt còn chưa được trang điểm hẳn hoi.
Dược Đan lem nhem rất khó coi ngay cả chiếc sơ mi trắng cũng quệt vết bẩn để lại.
"Thay vào".
Cao Hoàng Kiệt vứt bộ đồ bọc cẩn thận trong túi zip.
"Cô mau vào đó thay nhanh rồi đánh lại cho mặt trắng một tí...".
Đành chờ người phụ nữ phiền phức này thay đổi diện mạo tuy đến muộn mấy phút nhưng cũng không đáng kể.
...----------------...
Cao Hoàng Kiệt dắt tay Dược Đan đi vào ngôi nhà của bố mẹ đang chờ và có sự chuẩn bị từ trước.
Dược Đan mặc chiếc váy xòe dài trắng thướt tha sở hữu chiều cao lí tưởng với ba số đâu vào đó,
tuy chuẩn bị vội vàng nhưng chiếc váy này may ra chỉ dành cho riêng cô.
Mái tóc dài ngang eo thiết kế tóc cao vừa thanh lịch lại sang trọng.
Dược Đan cố kìm nỗi buồn xuất hiện trên khuôn mặt, mỗi phút giây sắp gặp người lớn cô cố dặm lại phấn vì nước mắt không kìm được rơi trong vô thức.
Dược Đan mày không được khóc bé Sao sẽ vui vẻ khi biết về với bố nó thôi.
Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-tron-con-tim-tinh-yeu-cua-vo-ho/3566893/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.