Chuyển ngữ: Andrew Pastel Ngu Côn Sơn lờ mờ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu ong ong như bị vô số búa tạ từ bên trong đập vào, vô cùng đau đớn. Y ôm đầu, cong người về phía trước, nhỏ giọng rên rỉ. Không biết đã qua bao lâu, cơn đau dần giảm bớt, suy nghĩ của y trở nên rõ ràng hơn một chút – nhưng sau khi suy nghĩ, y thà cứ để đầu đau như vậy chứ không bao giờ muốn nhớ lại! Nhưng những ký ức đó quá sống động và tàn nhẫn, khiến y bị tra tấn đến mức gần như nôn mửa! Đỗ Khởi Minh, thanh niên có gương mặt đầy nắng và đôi mắt trong veo, mỉm cười trìu mến, cho đến khoảnh khắc đâm kim vào cổ y, cậu ta vẫn dùng tay quẹt trên mu bàn tay y ba chữ rõ ràng: Em yêu anh. Ngu Côn Sơn thực sự nôn mửa, tác dụng phụ của thuốc mê và cơn tức giận tột độ vì bị lừa dối cắn xé trong người khiến y như đang trong luyện ngục. Trán y đang đặt trên một vật cứng – y đoán đó là lan can đầu giường, đồng thời rất muốn húc đầu mình vài cái vào nó. Ý tưởng điên rồ này chưa kịp thực hiện thì cánh cửa bị đẩy ra, có một người bước vào, dù đã nhẹ chân nhưng đế giày vẫn gõ xuống sàn phát ra tiếng kêu nặng nề. Ngu Côn Sơn nhanh chóng điều chỉnh tư thế chật vật, đứng dậy khỏi giường ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lạnh lùng nhìn người đi tới. Y dùng hết ý chí kìm nén cơn đau và cảm xúc dâng trào trong cơ thể, đồng thời tạo thành một tấm khiên lạnh lùng bất khả xâm phạm trên mặt, lãnh đạm nói với người sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục màu vàng trước mặt: “Cậu là ai?” “Thất lễ, để tôi tự giới thiệu một lần nữa – tôi là sĩ quan tham mưu thuộc Quân đoàn 18 của Lục quân Đế quốc Nhật Bản, Uesugi Khởi Minh.” Ngu Côn Sơn gay gắt nói: “Đổi một cái họ là như lột cả một lớp da!” “Tôi có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Tư lệnh. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ rất tức giận.” Uesugi không hề khó chịu trước lời nhận xét gay gắt này, cậu ta nhẹ giọng giải thích: “Nhưng anh cũng biết, tuân theo mệnh lệnh là nghĩa vụ ràng buộc của một người lính. Chúng tôi thật lòng muốn gặp anh, nhưng rất tiếc không tìm được cơ hội thích hợp. Nói thật là chúng tôi đã mất một đội tinh nhuệ trong trận chiến Dương Khúc. Mặc dù Trung tướng Yumei rất tức giận, nhưng ông ấy rất ngưỡng mộ tài năng quân sự của anh, hy vọng được hợp tác. Nhưng chúng tôi biết anh khác với Canh Lệ Mẫn, không thể bị lay động chỉ vì tiền của, cho nên bất đắc dĩ tôi phải đưa ra hạ sách này. Xin hãy thứ lỗi cho tôi.” Ngu Côn Sơn hừ mũi: “Hạ sách là đến dụ dỗ ta như một con hát?” Uesugi cười gượng gạo, “Chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tôi không ngờ chuyện lại phát sinh như vậy. Tôi vốn định gặp anh qua sự giới thiệu của anh họ tôi Thôi Thượng Như, rồi lựa thời điểm thích hợp bày tỏ sự chân thành muốn hợp tác. Nếu anh đưa ra bất kỳ điều kiện nào, chúng tôi có thể cố gắng hết sức để đáp ứng. Nhưng tôi lại nhận ra anh không hề muốn những thứ trần tục đó.” Ngu Côn Sơn bấu chặt từng ngón tay lên đầu gối, giữ sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Ồ? Vậy cậu nói xem ta muốn cái gì?” Uesugi nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Tình yêu.” Cậu ta bước về phía trước hai bước rất nhẹ nhàng, “Anh khao khát một người có thể giao tiếp và đồng điệu tâm hồn, một người tri kỷ hợp tâm hợp ý. Đây là định nghĩa của anh về tình yêu.” “Cậu nghĩ mình biết rõ về tôi à?” Ngu Côn Sơn chế nhạo. Uesugi cười, “Tôi không dám nói là hiểu rõ lắm, nhưng tôi học tâm lý học ở Đại học Waseda, cũng có một số kinh nghiệm nhất định trong việc suy đoán suy nghĩ của một người. Để tôi thử nói về Tư lệnh nhé, anh có thói ở sạch nghiêm trọng. Thật ra không chỉ về mặt sinh hoạt, nó còn là một kiểu phóng chiếu tâm lý. Anh coi thường những người xung quanh, cảm thấy họ không cùng đẳng cấp với mình. Thậm chí anh có cảm giác bất đồng với thế giới, thấy chỗ nào cũng bẩn thỉu và lộn xộn, cho nên anh luôn tìm kiếm tình yêu từ những người trẻ tuổi chỉ vừa ra trường, chưa dấn thân vào đời theo bản năng, vì trong mắt anh họ còn “sạch” và “không bị ô nhiễm.” Anh theo đuổi loại sạch sẽ thái quá như thế làm tôi có một ý tưởng – anh đang tìm kiếm hình bóng của quá khứ. Nói cách khác, là do anh cảm thấy mình không còn trong sạch nữa, đúng không?” Nước da của Ngu Côn Sơn vốn đã trắng nghe đến đây lại tái nhợt thêm, khiến cặp chân mày của y càng đen nhánh sắc bén lên, như thể toát ra một luồng hơi lạnh. Một tay y vô tình thả xuống vuốt ve túi áo khoác như muốn chộp lấy thứ gì đó để kết thúc cuộc trò chuyện khiến y chật vật này. Y sờ soạng một lúc, đột nhiên nhận ra vũ khí trên người mình chắc chắn đã được lột sạch từ lâu. Uesugi giả vờ như không thấy, tiếp tục đối thoại: “Đụng đến chủ đề này là tôi lại nói nhiều quá, phiền tư lệnh nghe rồi. Trở về chủ đề chính, anh nên biết Nhật Bản cam kết thiết lập một trật tự mới vì hòa bình vĩnh viễn ở Đông Á. Đây là một bước phát triển lịch sử, là một xu thế tất yếu. Anh là người có thể nhìn rõ tình hình. Hợp tác với chúng tôi sẽ chỉ có lợi cho anh chứ không có hại. “ “Có một cái hại rất lớn. Ta sẽ bị mọi người trên khắp Trung Quốc này chỉ vào mũi mắng là Hán gian.” Ngu Côn Sơn lạnh lùng nói. Uesugi lắc đầu thở dài, “Vài người Trung Quốc xem người Nhật chúng tôi như ma quỷ, thật tệ. Anh cũng thấy đấy, tôi có một nửa dòng máu là người Trung Quốc, mẹ tôi người Trung cha tôi người Nhật, nhưng cha mẹ tôi yêu nhau và tôi cũng yêu cha mẹ mình. Ai nói rằng Nhật Bản, Mãn Châu và Trung Quốc không thể cùng tồn tại và thịnh vượng? Tôi tin rằng quan điểm sai lầm này nhất định sẽ thay đổi theo thời gian.” Ngu Côn Sơn sốt ruột trả lời: “Ta không biết có thể cùng nhau tồn tại và thịnh vượng hay không. Ta chỉ biết rằng việc nhà này không cần nhà khác chõ mũi vào sai khiến. Nhật Bản hay Mãn Mông gì cũng vậy, ai ở đâu thì cút hết về đấy đi!” Uesugi bị y nói đến nghẹn họng, suy nghĩ một lúc vẫn cố thuyết phục: “Ở Trung Quốc có một câu nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Hiện tại cho dù Tư lệnh không tự mình tính toán thì cũng nên cân nhắc một chút, tránh để Cứu quốc không còn người lãnh đạo.” Đe dọa ta? Thằng khốn, lúc ta dẫn quân, cậu vẫn còn mặc quần thủng đáy đây! Ngu Côn Sơn nhíu mày, đôi mắt mờ đi vì đau đớn lóe lên ánh sáng. Uesugi thấy y ngồi trên ghế thì im lặng như trằn trọc, lưỡng lự, cậu ta nghĩ hẳn là nên đổ thêm dầu vào lửa hoặc nói ngọt. Do dự một lúc, cậu ta chọn cái sau, bước lên phía trước. “Côn Sơn…” Cậu ta thận trọng gọi, thấy Ngu Côn Sơn không có phản ứng gì, liền nắm tay y thân mật nói, “Vừa rồi là tôi nói với anh từ quan điểm của một quân nhân. Bây giờ, tôi chỉ là Khởi Minh của anh. Dù một số việc không theo kế hoạch nhưng cuối cùng nó cũng tự nhiên xảy đến. Cảm giác này rất đẹp và đáng trân trọng … Anh không có điều gì muốn nói với tôi sao? “ Ngu Côn Sơn nhìn lên, “… Có.” Y nhẹ nhàng đáp. Một niềm vui thoáng qua trong mắt Uesugi, “Nói đi, tôi đang nghe đây.” “Cậu làm bẩn găng tay của tôi.” Ngu Côn Sơn mặt lạnh băng, giọng điệu khinh thường: “Cút ngay.” * Vương Râu mang theo hơn hai vạn binh Độc lập Đoàn phi nước đại qua vùng hoang dã. Không bao lâu sau đã có một nhóm kỵ binh được trang bị hạng nặng đuổi kịp, dẫn đầu đúng là Du Đĩnh. Vương Râu vừa thấy đã tụt hứng. Bố đi cứu vợ, thằng oắt này chạy theo làm gì. Gã khẽ nói: “Du sư trưởng, để Sư đoàn 3 canh giữ ở nhà thì tốt hơn, cùng đi ra đây làm gì? “ Du Đĩnh khô khốc đáp lại: “Tôi mang theo Cảnh vệ quân của Tư lệnh.” Vì vẫn còn ba vạn quân đóng tại thủ phủ ở tỉnh, Vương Râu không lo lắng bạo loạn ở nhà. Mặc dù thằng oắt họ Du mặt đưa tang không hợp ý gã, nhưng cũng đã ra đến đây, không có lý do gì để đuổi về, hơn nữa có người giúp đỡ vẫn tốt hơn không. Nghĩ như vậy tâm trạng gã cũng bình thường trở lại. Hai đội kết hợp với nhau dãi nắng dầm sương chạy như bay về phía đông bắc. Thôi Thượng Như ở tỉnh có một cảm giác kỳ lạ, dù ở nhà hay ở bộ tham mưu cũng bị theo dõi, ngay cả muốn ra ngoài đi đâu đó cũng bị vệ binh ngoài cổng lịch sự đuổi về. Đây là quản thúc tại gia trá hình rồi còn gì! Thôi Thượng Như bức xúc, chỉ là mấy đoàn trưởng trực thuộc sư đoàn 3, lấy tư cách gì mà hạn chế quyền tự do cá nhân của tham mưu trưởng sở chỉ huy! Nhưng hắn không binh không quyền, chỉ có thể cố nén giận đến gặp Ngu Côn Sơn tố cáo. Ai ngờ không gặp được Tư lệnh đâu còn bị các phó quan kiên quyết đuổi về với lý do “Tổng tọa đang dưỡng bệnh, ra lệnh không ai được làm phiền”. Tham mưu trưởng Thôi đến mấy lần liên tiếp đều không vào được nên sinh nghi, về nhà ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên đập bàn: “Bọn họ sắp tạo phản rồi!” Diệp Du Mạn vuốt ve cái bụng to của mình, tò mò hỏi: “Tạo phản cái gì?” “Đã năm ngày không thấy Tư lệnh xuất hiện. Các phó quan chỉ nói ngài ấy đang hồi phục sức khỏe, từ chối có người đến thăm. Em có thấy lạ không? Bây giờ toàn bộ tỉnh và thành phố đều được canh gác bởi thân tín của Du Đĩnh. Quyền lực của sư đoàn 3 lớn đến vậy từ khi nào?” Thôi Thượng Như nghiêm túc dị thường nói, “Còn nữa, Khởi Minh thân thiết với Tư lệnh mấy ngày nay cũng không thấy?” Diệp Du Mạn suy nghĩ kỹ, “Đúng là kỳ lạ…” “Không phải chỉ là lạ, anh có linh cảm rất xấu.” Thôi Thượng Như chán nản cau mày, trên cái trán nhẵn nhụi vài đường hằn sâu, “Sư đoàn 3 và các phó quan sẽ không âm mưu nghĩ… soán quyền đó chứ!” Diệp Du Mạn sửng sốt, “Ý anh là họ muốn làm phản?” “Rất có thể. Ba sư đoàn kia đang đi xa giao chiến với Canh Lệ Mẫn. Nếu muốn làm phản thì ngay lúc này chính là thời cơ lý tưởng.” “Vậy phải làm sao?” Diệp Du Mạn cũng trở nên lo lắng, “… còn Tư lệnh thì sao? Có khi nào Tư lệnh gặp chuyện rồi không? “Anh nghĩ Tư lệnh đang bị quản thúc tại nhà, chúng không thể giết ngài ấy. Nhóm người này do một tay Tư lệnh nuôi dưỡng, chịu ơn nhiều năm, chúng cũng không có lá gan mạnh tay đâu.” “Chúng ta không thể cứ ngồi như thế này được!” Diệp Du Mạn đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên chồng. “Chúng ta phải tìm cách liên lạc với cấp trên xem chuyện gì đang xảy ra”. Thôi Thượng Như nghiêm trọng gật đầu. Cửa bị gõ vài lần, Thôi Thượng Như bước tới mở cửa, một người lính cần vụ hai tay cầm một phong thư đưa qua: “Thưa ngài, vừa rồi có người vào từ cửa sau nói là em họ đưa tin cho ngài.” Thôi Thượng Như nhận lấy phong bì, đóng cửa lại, vừa mở thư ra vừa than thở: “Em họ của anh chẳng bao giờ làm người khác bớt lo, không biết lại tung tăng đi đâu rồi.” Hắn cúi đầu lướt qua vài dòng, đột nhiên biến sắc. Nhìn thấy hắn hoảng hốt như thấy ma, Diệp Du Mạn đột nhiên căng thẳng, đi tới gấp gáp hỏi: “Trên đó viết cái gì vậy?” Thôi Thượng Như sắc mặt trắng xanh, ngay cả môi cũng gần như tái nhợt. Hắn lùi về phía sau mấy bước, ngã xuống ghế. “Khởi Minh nói Ngu Côn Sơn ở cùng với nó… đi gặp sư đoàn 18 của quân đội Nhật Bản!” Hắn ngơ ngác nhìn vợ, “Chuyện gì thế này… Khải Minh, làm sao Khải Minh có thể dính líu với quân Nhật được?” Diệp Du Mạn cũng tái mặt nhưng trông vẫn khá hơn chồng mình, “Tư lệnh luôn không rõ ràng nguyên tắc. Cứu quốc quân đã đánh một trận với quân Nhật Bản cách đây không lâu. Làm sao ngài ấy có thể bí mật đi gặp quân Nhật được chứ? Chắc chắn là có vấn đề gì, chúng ta cầm phong thư này đến bàn bạc với các trưởng đoàn và phó quan đi!” Thôi Thượng Như ngơ ngác nhìn mặt đất như mơ, nhác thấy vợ mình đang định mở cửa thì đột nhiên nhảy dựng lên, nắm lấy cổ tay cô: “Không được!” Hắn hít vài hơi, “Khải Minh là em họ của anh! Người khác nhìn lá thư này sẽ nghĩ thế nào đây? Chắc chắn họ sẽ nghĩ chúng ta có giao du với quân Nhật, dù có giải thích cũng vô dụng! Với cả, dù trước đây Tư lệnh không thích người Nhật nhưng bây giờ bị giam giữ, khó nói ngài ấy có đổi ý hay không. Nếu như Tư lệnh đồng ý đầu hàng quân Nhật thì chẳng phải chúng ta gặp phiền phức sao? Tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng, tại sao chúng ta phải làm con chim đầu đàn?” Diệp Du Mạn không dám tin nhìn chồng mình: “Anh bỏ mặc an nguy của Tư lệnh chỉ để bảo vệ bản thân mình sao?” Thôi Thượng Như nhanh chóng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, khó khăn nói: “Ý anh không phải vậy … A Du, chúng ta vất vả lắm mới đến được với nhau. Bây giờ đứa trẻ sắp chào đời, sao phải cứ gây thêm rắc rối. Dù Cứu quốc quân chống Nhật hay thân Nhật thì liên quan gì đến chúng ta? Cách tốt nhất là cố gắng ngồi cho chắc ghế tổng tham mưu trưởng, đợi tư lệnh trở về rồi nói sau.” Diệp Du Mạn thất vọng nhìn hắn, ánh mắt lạnh xuống, tức giận và buồn bã đan xen: “Lẽ ra tôi phải thấy sớm hơn … Trước kia lúc có phong trào sinh viên, anh cũng chỉ biết mỗi bản thân mình. chưa từng quan tâm đến an nguy của quốc gia. Sau khi bị cảnh sát bắt, anh cũng là người duy nhất viết thư hối hận. Anh có biết tâm trạng của tôi khi nhìn thấy phong thư giấy trắng mực đen đó trên tường trường, để ai đi ngang qua cũng mắng chửi là thế nào không? Tôi nghĩ lúc đó anh còn trẻ, còn hơi ích kỷ, nhu nhược và non nớt. Tôi luôn nghĩ rằng thực ra anh là một người ngay thẳng và tốt bụng, nhưng bây giờ dường như chính tôi mới là người có mắt như mù!” Thôi Thượng Như xấu hổ đến mức muốn biến mất ngay lập tức. Hắn lo lắng nhìn xung quanh như thể đang bị ai đó chỉ tay mắng chửi, thở ra một hơi dài, giọng đột nhiên trở nên gay gắt, “Chuyện cũ như vậy rồi em còn lôi ra làm gì? Anh làm như vậy cũng chỉ vì em, vì đứa con trong bụng em, vì lợi ích của gia đình chúng ta! Em mang lá thư này đi rêu rao khắp nơi cũng được, nhưng em nên nhớ, chúng ta là một gia đình, em mang phiền phức đến cho anh cũng không sao, nhưng em không được liên lụy đến đứa nhỏ trong bụng!” Diệp Du Mạn loạng choạng suýt ngã xuống đất. Thôi Thượng Như chạy đến đỡ lấy cô. Diệp Du Mạn cố hết sức đứng vững, hai mắt đẫm lệ, “Tôi không quen anh, anh cút đi …” Cô hất tay chồng rồi lặng lẽ đi vào phòng ngủ. Thôi Thượng Như nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]