Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngu Côn Sơn – hiện đã là Tổng tư lệnh – một năm nay có thể coi là rất thoải mái. Hiện tại y đã hoàn toàn thoát khỏi bị chỉ huy, bị chia bè phái xa lánh, được tự do hành động, không phải lo nghĩ đến quan trên nữa.
Sau khi dọn sạch người cạnh tranh, Cứu Quốc quân hiện giờ đã mở rộng ra đến sáu bảy vạn quân, chiếm cứ toàn bộ tỉnh. Ngu Côn Sơn cũng lấy thân phận quân phiệt, chính quyền quân quyền, đem cả bộ tư lệnh từ huyện Tử Bình dọn lên tỉnh thành.
Theo lý thuyết, Ngu Côn Sơn phải rất vui vẻ đắc ý, nhưng lính cần vụ hầu hạ y và nhóm phó quan đều nhận thấy y có cái gì khác với trước đây. Đặc biệt có khi y bỗng dưng hoảng hốt, hoặc thừ người nghĩ ngợi gì đó, rõ ràng là đang có tâm sự gì lớn lắm.
Ngu Côn Sơn cũng biết, tâm sự này là một cái khúc mắt, không thể ngửa mặt nhìn trời, cũng không thể tìm ai an ủi, giống như tâm hồn y đã bị thả một hạt giống cây độc, ngày qua ngày đâm rễ bám vào nơi sâu nhất. Mỗi đêm khuya tĩnh lặng, khi đầu óc y đang nghỉ ngơi, rễ cây độc sẽ bén nhọn đâm ra, làm y choàng tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại. Lúc nào trên giường y cũng bị ám ảnh mình đang bị một thân hình nặng nề đè lên, đâm thứ nóng bỏng đó vào người y rồi xỏ xuyên như một máy đóng cọc tra tấn cơ thể.
Ngu Côn Sơn mất ngủ trầm trọng, y thử đủ mọi cách từ nghe nhạc nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-nui-lam-vua/884621/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.