Lục Tư Phàm vẫn không nói gì, thật sự anh không muốn nhận bất kỳ ân huệ nào của ông ta, anh không phải vì hận ông ta đến xương tủy mà là vì dù sao ông ta cũng là cha của anh, thật sự anh biết chuyện này nghiêm trọng, 1 mình anh chết đủ rồi, không muốn lôi thêm ai vào cả
anh nhắm mắt lại nhớ lại quá khứ, ngày xưa khi anh mới về nhà sống với ông ta, anh bị vợ của ông ấy đánh đập, hắt hủi, bị xỉ nhục, anh chỉ có thể cam chịu để sống qua ngày
mỗi buổi tối khi đi làm về, thật ra Lục Thành cũng rất thương anh, ông ta hay mua đồ ăn ngon và cả đồ chơi cho anh nữa
mỗi lần về là trời đã tối, ông không muốn làm phiền anh chỉ tiện tay đặt đồ đạc xuống cửa của căn nhà gỗ, nơi mà anh ngủ mỗi đêm
anh còn nhớ có lần anh bị số cao, Lục Thành đã đưa anh đến bệnh viện, trên xe cấp cứu Lục Thành không ngừng nắm lấy tay anh, luôn hỏi han tình hình của anh với bác sĩ
anh biết điều đấy, anh biết tình cảm của Lục Thành dành cho anh, nhưng cái tôi quá lớn đôi khi lại khiến cho anh không thể buông bỏ hận thù được
Lục Thành cũng đến bệnh viện
" ông đến đây làm gì" Lục Tư Phàm lạnh nhạt nói
" con đừng như vậy nữa được không? con có thể cho ta làm cha của con 1 lần được không hả?" Lục Thành nói
" ông về đi, ráng sống thật tốt, tôi không hy vọng chỉ vừa xuống đấy lại phải gặp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-em/468563/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.