Lục Tư Phàm đưa Bảo Vy lên thuyền của mình, đưa cô về phòng, cũng mai là anh đã từng học qua sơ cứu nên mấy chuyện này không là gì với anh cả
sau khi sơ cứu cho cô xong, anh ngồi cạnh giường cô, khuôn mặt không cảm xúc, vô hồn mà nhìn cô
đến lúc cô tỉnh thì cũng đã nữa đêm rồi, tỉnh dậy thấy chỗ đâm đau đau, cô đưa tay lên định chạm vào thì Lục Tư Phàm nắm lấy tay cô
" đừng cử động vết thương bị hở đấy" Lục Tư Phàm dịu dàng nói
Lúc này cô mới nhớ ra lúc mình chạy ra khỏi phòng thì đã gặp được anh rồi mọi thứ bổng nhiên bị 1 màu đen bao phủ
" Lục Tư Phàm " Bảo Vy gọi tên anh có chút yếu ớt
" khuya rồi em ngủ đi, chuyện gì thì để sáng nói" Lục Tư Phàm nói
" sao anh không lên giường ngủ?" Bảo Vy hỏi
" anh sợ sẽ chạm vào vết thương của em" Lục Tư Phàm nói
" anh đang giận em à?" Bảo Vy hỏi
" tại sao anh lại giận em" Lục Tư Phàm hỏi lại
{ rõ ràng là trước khi xẩy ra chuyện này chẳng phải tụi mình còn chiến tranh lạnh với nhau hay sao chứ?}Bảo Vy suy nghĩ
" sao vậy? biết anh giận mà không biết lí do sao à?" Lục Tư Phàm hỏi
" tại em.... xen vào chuyện riêng tư của anh" Bảo Vy nói
Lục Tư Phàm xoa đầu cô, hôn lên trán cô, anh nói " anh không giận chuyện đó, anh xin lỗi vì cái tôi của mình quá lớn" giọng dịu dàng ấm áp
" em cũng vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-em/468539/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.