Đêm đến Bảo Vy và Lục Tư Phàm về phòng nhưng cả 2 vẫn không ai nói chuyện với ai, sau lần cãi vac ấy cả 2 đã chiến tranh lạnh như thế đến nay
ở trên mạn tàu Lưu Bình Bình ngồi trên ghế nhìn ngắm những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh, đôi mắt có chút buồn buồn như không thể nói
" gì vậy? sao còn ở đây, chưa về phòng à?" Thế Anh đi từ sau lại nói
" hả à chỗ lạ nên tôi ngủ không quen ă mà" Lưu Bình Bình nói
" gì chứ, cô đi công tác nhiều như vậy mà còn chưa thích nghi với điều này sao?" Thế Anh ngồi cạnh cô
" cũng không hẵng" Lưu Bình Bình nói
" sao vậy, buồn à?" Thế Anh lại hỏi
" sao anh biết" Lưu Bình Bình lấy làm lạ
" sao không biết được chứ, nhìn lên mặt cô hiện lên chữ Buồn kìa" Thế Anh nói
" đàn ông các anh quả nhiên là chúa dẻo miệng mà" Lưu Bình Bình nói
" mà sao vậy, sao lại buồn" Thế Anh hỏi
" tôi nhớ nhà, cũng lâu rồi không về quê" Lưu Bình Bình nói
" haz đúng là cùng chung cảnh ngộ rồi" Thế Anh nói
" anh cũng nhớ quê à?" Lưu Bình Bình hỏi
" quê tôi ở Hồ Nam, nơi mà thiên nhiên hài hòa cảnh vật như mộng" Thế Anh nói
" anh cũng ở Hồ Nam à?" Lưu Bình Bình ngạc nhiên
" đúng rồi" Thế Anh gật đầu
" tôi cũng ở Hồ Nam đây nay, anh ở huyện nào vậy?" Lưu Bình Bình hỏi
" tôi ở Tương Đàm" Thế Anh nói
" tôi cũng ở Tương Đàm nè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-lay-em/468535/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.