Trái tim nhỏ của Tần Thư phiêu đãng một ngày một đêm, giờ giống như pháo hoa, bùm bùm nổ tung.Tối mùa đông, không một bóng người trong phòng học,dưới ánh đèn sáng ngời, Tạ Lan Chi tỏ tình với hắn. Tạ Lan Chi thích hắn, Tạ Lan Chi thật sự thích hắn. Người đứng đầu bảng xếp hạng, giá trị nhan sắc bạo phát, nam thần toàn trường, con trai thiên tài, trước đây là trai thẳng, nhận mệnh nhất định sẽ thích phải Từ Ninh Tạ Lan Chi, thích hắn. "Lan Thư" là sự thật! Mẹ nó thơm nhất năm luôn! Hắn không biết sao Tạ Lan Chi lại thích hắn, cũng không biết hắn đã thích bao lâu. Hạnh phúc to bự đã đuổi đến đít Tần Thư rồi, đừng nói bám theo hỏi cặn kẽ, ngay cả câu " Còn có thêm em" hoặc là "Em cũng vậy" cũng không nói được. Điều duy nhất hắn có thể làm, chính là cố lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt Tạ Lan Chi. Cho dù là đang tỏ tình, Tạ Lan Chi nhìn qua vẫn bình tĩnh như cũ, hoàn mỹ,giống như là hắn chỉ đang dạy hắn "Lí luận đoàn tàu". "Nơi này gió không lớn," Tạ Lan Chi nói, "Đã nghe rõ rồi sao?" Tần Thư cố nhịn không sờ vành tai đang nóng lên của mình, bởi vì như vậy trông quá ngốc. "Nghe, nghe rõ." "Ừ, vậy thì tốt rồi." Tạ Lan Chi nhìn hắn, đột nhiên hơi tự giễu mà cười nhẹ một tiếng, "Thật khẩn trương mà." Tâm Tần Thư lại run lên.Má ơi, người đàn ông này thật là đáng sợ! Thật sự không phải do bên ta quá yếu, là đối thủ quá mức cường đại, cái này đổi thành ai cũng đều gánh không nổi! Chuông vào học gây mất hứng vang lên, Tần Thư mới như tỉnh lại từ trong mộng, nói: "Anh, anh mau đi học đi." Tạ Lan Chi ngước nhìn cameras trong phòng học, áp xuống ý niệm muốn làm chút gì đó, tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Tần Thư, "Trở về đi. Đừng lại quên nhắn tin WeChat cho anh." Tần Thư thề son sắt: "Lần này nhất định sẽ không quên." Tạ Lan Chi đi vào phòng học, Lữ Nho Luật đã tới rồi. Hắn nhìn thấy Tạ Lan Chi, nói: "Tao còn tưởng rằng mày lại không tới chứ." Tạ Lan Chi nghĩ thầm, hắn thiếu chút nữa không tới. Lữ Nho Luật ở một bên lải nhải: "Tiết này chắc giáo sư sẽ giảng trọng điểm, nhưng đừng nói với tao cả cuốn 《 Luận Ngữ 》 đều phải thi nha, tao sẽ nhảy từ lầu 3 xuống liền." Tạ Lan Chi không chút để ý nói: "thứ nhất, 《 Luận Ngữ 》 tổng cộng mới hơn một vạn chữ; thứ hai, vì môn tự chọn nhảy lầu không đáng; thứ ba, nhảy từ lầu 3 chỉ sợ không chết được, tao khuyên mày đi lầu 13." Lữ Nho Luật cũng bội phục: "Tao thuận miệng nói một câu, mày vậy mà có thể có nhiều luận điểm phân tích như vậy." Tạ Lan Chi lười để ý đến hắn, bắt đầu chú ý nghe giảng bài. Mười phút sau, di động hắn đặt trên bàn sáng lên. 【 Tình Thư: Anh, em đến dưới lầu. 】 【 Thủy Môn Giản: Ừ. 】 【 Tình Thư: Em đã đến lầu 4. 】【 Tình Thư: Em đã đến phòng ngủ, bây giờ đi tắm rửa. 】 【 Tình Thư: Hội báo xong. 】【 Thủy Môn Giản:......】 【 Tình Thư: à, đúng rồi, còn có một việc em quên nói. 】 【 Tình Thư: ( oniisan, ngốc chết đi được jpg) 】 Tần Thư gửi một gói biểu cảm thiếu nữ manga mà ngày thường hắn thích nhất.Tạ Lan Chi không xem nhiều manga, cảm thấy những lời này có hơi quen tai, nhất thời nghĩ không ra là có ý gì, lên mạng search một chút. Ngốc chết đi được nghĩa là: Rất thích, cực kì thích, thích nhất. Hợp với "Oniisan", ý tứ là: Thích ca ca nhất. Tạ Lan Chi không tiếng động mà cười cười, rep: 【 chỉ vậy? 】 【 lần sau dùng tiếng mẹ đẻ mà trả lời. 】 đầu bên kia Wechat yên tĩnh mấy giây: 【 ( tay run rẩy, hơi hơi ok jpg) 】 Tần Thư không biết hai người chính thức yêu đương là cái gì. Hắn và Tạ Lan Chi đều thích đối phương, đối phương cũng chưa nói mấy lời linh tinh như là"Không thích, cút" đó, vậy bọn họ coi như là chính thức ở bên nhau rồi sao? Hắn vẫn không cảm thấy chân thật lắm, cũng trách bọn họ tỏ tình không đúng thời điểm, cứ phải nói vào tháng thi cử, thành ra thời gian hẹn hò cũng chỉ lớn hơn thi qua môn có một chút xíu. Khó khăn lắm hai người mới gặp nhau, bên cạnh lại thường có mấy kẻ sa điêu cản trở, muốn nói gì muốn làm gì cũng khó. Lúc này liền không thể không cảm tạ phát minh vĩ đại là điện thoại, để hắn và Tạ Lan Chi có thể thông qua WeChat gia tăng cảm tình...... con quỷ á. Lúc Tần Thư ở phòng ngủ ôn tập "Rãnh rỗi không có việc gì" lướt lịch sử trò chuyện với Tạ Lan Chi một chút. Có một nói một, bây giờ cũng không khác với trước đây, đều là lời ngon tiếng ngọt không chút ngượng ngùng. Là bọn họ bây giờ quá chính trực, hay là trước đây nội dung bọn họ nói chuyện phiếm đã vượt rào? "Đậu má, tao không làm được," Sở Thành căm giận mà ném bút trong tay, " Rớt môn thì rớt môn, dù sao tao cũng không rớt một mình." Nói xong, hắn đưa ánh mắt tha thiết chân thành hữu hảo về phía Tần Thư.Tần Thư bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, "Tao có thể cùng mày đi học, cùng mày ăn cơm, cùng mày đi trạm không gian, nhưng muốn tao rớt môn với mày, miễn bàn đi." Sở Thành cười nhạo một tiếng, "chuyện này cũng không phải là mày không muốn thì không xảy ra." Hắn bực bội mà nắm tóc, "Chủ yếu là tao tưởng tượng đến cuối tuần là sinh nhật Từ Ninh, tao học không vô." Tần Thư nhìn chằm chằm sách giáo khoa, yên lặng nói: Nếu tao thi còn không qua môn, còn có tư cách gì yêu đương với ảnh. Hắn thấy thực may mắn mình không gặp được Tạ Lan Chi lúc cấp ba, với chỉ số thông minh của hắn căn bản không thể cân bằng yêu đương và học hành. Những học sinh nói chuyện yêu đương mà vẫn học giỏi, mẹ nó chính là hình mẫu của mọi người. Lữ Nho Luật lên lớp xong trở về, tiện đường đóng gói một phần vịt nướng, chia sẻ cho hai đàn em. Vịt nướng mềm mềm bên ngoài rắc một lớp tiêu chấm chút tương ngọt, ăn cùng với dưa chuột và hành ngâm, bỏ vào bánh gói từng tầng mềm mại như lá sen, cầm trong tay nóng hầm hập. Tần Thư hỏi: "anh Lan tan học xong đi đâu rồi?" Lữ Nho Luật nói: "Hình như là hội Nhiếp Ảnh có chuyện gì, gọi nó đi bàn bạc." Sở Thành như suy tư gì: "Vậy Từ Ninh chắc là cũng sẽ đi —— mẹ nó, con mực Vương chắc chắn cũng ở đó! Bọn họ đều là người của hội Nhiếp Ảnh!" Trước kia "Lan Ninh" ở cạnh nhau một chút Tần Thư liền chuẩn bị một bậc chiến đấu hiện tại đã có thể lười biếng mà nói: "Yên tâm, con mực Vương đã sớm rớt ở vòng số ba rồi. Bọn họ có thể là đang bàn chuyện sinh nhật Từ Ninh." "sinh nhật Từ Ninh?" Tần Thư giải thích nói: "Cuối tuần là sinh nhật Từ Ninh, hội Nhiếp Ảnh tính tập hợp ăn lễ Giáng Sinh sớm, thuận tiện chúc mừng sinh nhật cậu ấy. Em và Sở Thành cũng đi." Lữ Nho Luật chỉ vào chính mình, "Anh thì sao?" Tần Thư cùng Sở Thành liếc nhau, Sở Thành nói: "Anh cũng không phải người của hội Nhiếp Ảnh." Lữ Nho Luật buồn cười, "Tụi bây hình như cũng không phải." "Bọn em coi như là một nửa người của hội Nhiếp Ảnh, lần trước bọn họ tổ chức gặp mặt bọn em cũng đi." "' nửa người '? Tụi bây là người nhà à." Bởi vì chột dạ, Tần Thư và Sở Thành đều rất cẩn thận mà không nhìn vào mắt đối phương. "Anh mặc kệ, anh cũng phải đi." Lữ Nho Luật làm bộ vô cớ gây rối, "Anh là bạn cùng phòng ruột duy nhất của anh Lan, nói là người nhà của nó cũng không quá đáng." Tần Thư nhỏ giọng phản đối: "Cái danh nghĩa người nhà này đã có chủ rồi." Lữ Nho Luật không nghe rõ, "Gì? Không phải, 418, 419 chúng ta bốn người một thể sao? Sao bỗng nhiên tụi bây lại đơn độc hành động, ngay cả lễ Giáng Sinh cũng bỏ rơi anh." Lữ Nho Luật càng nói càng cảm thấy nhân gian không đáng, "Trai đểu, tụi mày không có tim!" Tần Thư: "......" Sở Thành: "......" Tần Thư có thể tưởng tượng được về sau Lữ Nho Luật sẽ trở thành một cái bóng đèn siêu to bự, chiếu sáng lên ngươi ta hắn; hoặc là ở lì trong phòng ngủ, chờ những người bạn lâu năm ban phát chút quan tâm yêu thương, thì không khỏi nảy ra vài phần đồng tình. Hắn thanh thanh giọng nói, nói: "anh Luật, mùa đông đi qua, sắp đến mùa xuân vạn vật sinh sôi. Mùa xuân, cũng là mùa thích hợp để giao phối nhất......" Lữ Nho Luật: "???" "Ý của em là,anh Luật anh nên tìm một cô bạn gái." Lữ Nho Luật biểu cảm ưu thương: "Anh...... Anh còn chưa thoát ra khỏi ám ảnh của một đoạn tình cảm." Tần Thư thực kinh ngạc: "Anh còn có một đoạn tình cảm?" Lữ Nho Luật: "Cảm ơn, có cảm giác bị xúc phạm đến." Sở Thành cũng coi như người chứng kiến đoạn tình cảm đó của hắn, nói: "Năm hai anh Luật có yêu đương với một nữ đàn em, kết quả phát hiện người ta bắt n con cá, lăng nhăng đến mức người ta nhịn không nổi." Lữ Nho Luật tức giận nói: "ồ, nay còn biết dùng thành ngữ, ngày thường sao không thấy mày có văn hoá như vậy." Tần Thư kinh ngạc ngây ngốc. Thời buổi này, hải vương lại được hoan nghênh như vậy?! Lữ Nho Luật vậy mà lại là người duy nhất có một đoạn tình cảm trong đám bọn họ! Tần Thư do dự một chút, hỏi: "anh Luật, anh và bạn gái cũ yêu đương như thế nào." "thì cũng như bình thường thôi." Tần Thư xua xua tay, "Các anh có nhắn tin WeChat không, nếu có thì thường nói gì với nhau." Lữ Nho Luật cười, "Giữa những cặp đôi thì có gì khác để nói chứ, không phải đều là chút lời ngon tiếng ngọt, lời bậy bạ đen tối." "Đen tối......?" Tần Thư cho rằng mình nghe lầm, hắn nhìn Sở Thành, thấy đối phương cũng là vẻ mặt khiếp sợ khờ khạo mới biết được mình không nghe lầm. "Mới vừa ở bên nhau là có thể lái xe?" "Mới vừa ở bên nhau thì đương nhiên không thể đâu," Lữ Nho Luật hướng dẫn từng bước, dạy dỗ hai đứa nhóc không có kinh nghiệm yêu đương, "lúc mới ở bên nhau là thời kì dễ xấu hổ, lúc ở cạnh nhau giống như người vượn chưa tiến hoá, ngay cả tay cũng không biết đặt ở đâu." Tần Thư thầm đồng tình, "Đúng đúng đúng, vậy khi nào thì qua được thời kì này?" "Tùy người thì sẽ tuỳ lúc. Có vài người hẹn hò vài lần thì hết rồi, có vài người hôn miệng lên giường mới chấm dứt." Tần Thư: "......" Sở Thành: "Hôn...... Cái này dùng được?" "Đương nhiên, thân thể đã tiếp xúc thân mật, còn xấu hổ cọng lông gì nữa." Lữ Nho Luật vuốt cằm, lâm vào hồi ức, "Anh nhớ rõ anh lúc ấy, lần đầu tiên hẹn hò hành động như thằng thiểu năng, sau đó......" Kế tiếp hắn còn nói cái gì Tần Thư đã nghe không lọt. Lữ Nho Luật nói đến một nửa, thổn thức không thôi: "Ai, vừa nhớ tới chuyện cũ, anh liền thấy đau đầu, cảm giác cái nón xanh kia vẫn còn ở trên đầu anh, làm sao quẳng cũng quẳng không ra." Sở Thành xoa bờ vai của hắn, "anh Luật vất vả." Tần Thư rót cho hắn ly nước, "Cảm ơn anh Luật phổ cập cho chúng em." Lữ Nho Luật trầm trọng nhìn ngoài cửa sổ, "Ngay cả ông trời cũng khóc thút thít vì anh." "Là trời mưa sao?"Sở Thành đi đến ban công xác nhận, "Còn có tuyết, là mưa kèm tuyết." Hắn rùng mình, "Đậu, bên ngoài lạnh lắm đó." "Mưa kèm tuyết còn rất lớn," Lữ Nho Luật nói, "anh Lan cũng chẳng mang dù, không biết làm sao về nhà." Tần Thư nhìn bông tuyết ở trong mưa, sửng sốt trong chốc lát, nói: "Anh biết ảnh ở đâu không, em đi đưa dù cho ảnh." "Ở cửa phía nam của trường," Sở Thành nhét điện thoại vào trong túi, lấy dù lên bước ra ngoài, "Tao đi trước một bước, cáo từ!" Hai người còn chưa kịp phản ứng lại, hắn lại vọt trở về. "Tần Thư, dù của mày đưa cho tao, tao tiện tay đưa cho anh Lan luôn." Tần Thư: "e......" "Mày dong dong dài dài làm gì chứ!" Sở Thành vô cùng lo lắng, đôi mắt quét đến cây dù của Tần Thư treo ở phía sau cửa, trực tiếp cầm xuống, "Đi đây!" Lữ Nho Luật vui tươi hớn hở nói: "Không tồi không tồi, còn nhớ tới đàn anh."Tần Thư bang một tiếng bưng kín mặt mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]