Về đến nhà cô đã ngất đi vì lạnh, cả người cô cứ run lên bần bật. Cô cứ nằm lì bì ở trên giường, và nằm miên man vì ở ngoài mưa quá lâu.
Cả đêm qua hắn vẫn không về nhà dù chỉ một lần. Hắn không biết cô đã phải sốt cao, phải mời bác sĩ gia đình đến. Bà quản gia đã phải thức suốt đêm để chăm sóc cho cô.
Cô thức dậy đã là 9 giờ ngày hôm sau, cả người của cô mệt mỏi và uể oải không ngưng, đầu cô nó cứ quay cuồng như trong mơ vậy...
Cô chậm rãi bước xuống lầu, nhìn ngó xung quanh để tìm bóng dáng quen thuộc, nhưng chẳng thấy đâu... một sự thất vọng trà trề...
- Cô dậy rồi sao? Cô cảm thấy đỡ mệt hơn chưa?_ bà quản gia đang làm việc thấy cô xuống, thì liền bỏ dở và lấy cháo cho cô.
- Cháu...cháu đỡ rồi, mà hôm nay anh ấy không về ạ? (Ý cô hỏi Duy - chồng cô.)
Bà quản gia trả lời thật thà:
- Không, cả đêm qua cậu chủ không có về nhà. Tôi có gọi nhưng mà cậu ấy không bắt máy.
Nói rồi bà xin phép cô rồi đi làm tiếp công việc của mình.
Cô ngồi trên bàn ăn mà tâm trí cứ ở đâu. Đêm hôm qua tại sao hắn lại không về chứ? Lại còn không nghe điện thoại nữa chứ.
Có khi nào đêm qua hắn đã ở cùng với Trinh hay không? Không thể nào... không thể nào xảy ra chuyện như vậy được!
[...]
Sau khi dùng bữa xong xuôi, cô làm cơm trưa đem đến công ty cho hắn. Cô muốn biết cả đêm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu/1778595/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.