Sau một hồi thì cô cuối cùng cũng chịu xuống ăn. Sau khi ăn xong thì cô lên phòng nằm. Nằm trên giường mà nước mắt cô cứ rơi.
- Tại sao...tại sao lại phản bội em hả? Anh hết thương em rồi... hức... hức..._ cô cứ nằm trên giường mà khóc đến nỗi mệt quá, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi ngủ đã giấc cô mới thức, nhìn vào đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ, vậy là cô ngủ một mạch từ sáng đến tối sao? Vậy hắn đã về chưa...?
Cô từ từ ngồi dậy, rồi vào nhà tắm để tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu.
Bước xuống cô chỉ thấy bà quản gia đang cặm cụi dọn bữa tối, mà chả thấy bóng dáng của hắn đâu.
Đang định hỏi bà quản gia thì bà ấy đã lên tiếng trước cô.
- Cô dậy rồi à, cô mau xuống ăn đi. À, lúc chiều cậu chủ có gọi điện là sẽ không về ăn tối đâu, cho nên cô đừng đợi.
Cô nghe bà quản gia nói vậy thì có chút buồn trong lòng.
- Vâng, cháu biết rồi. Mà cả ngày hôm nay anh ấy có về nhà không bà?_ cô hỏi lại bà.
- Có cô ơi, lúc trưa cậu ấy có về nhưng thấy cô ngủ nên cậu ấy không gọi cô dậy. Cô có chuyện gì muốn hỏi nữa không...?
Cô lắc đầu thay câu trả lời, cô ngồi ăn một mình mà nước mắt cứ tuôn trào. Cô chẳng nhận được vị ngon của bữa ăn này, mà chỉ nhận được vị mặn của nước mắt mà thôi.
Nỗi cô đơn bao trùm lấy cô trong căn nhà rộng lớn này...!
[...]
Ăn xong, cô lên phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu/1778593/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.