- Dậy rồi sao...?
- À... mình... mình vừa mới tỉnh thôi..._cô ta cố gắng né tránh ánh mắt của cô.
Cô vẫn đang đợi chờ câu trả lời của cô ta. Cô nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta mà trong lòng đầy khinh bỉ.
- Cậu không có gì để nói với mình hay sao ?_ vẫn là cô mở lời hỏi cô ta trước.
Nếu đợi cô ta trả lời chắc cô mất hết tuổi thanh xuân quá.
- Mình... mình... thật sự xin lỗi cậu. Mình không có cố ý nói dối đâu. Chỉ là...chỉ là lúc đó mình không biết phải làm sao hết. Người ta nói phóng lao thì phải theo lao mà. Cậu...cậu đừng giận mình nha. Mình không có ai ngoài cậu._ cô ta bắt đầu giở trò khóc lóc trước mặt cô.
Giận...? Cô ta nói cô đừng giận cô ta ? Nghe nực cười không chứ, cô ta suýt chút nữa làm mất hết đi danh dự và sự tin tưởng của mọi người dành cho cô.
- Vậy tại sao lúc đó cậu lại kêu rằng mình không làm gì hết ?
- Mình... mình thật sự xin lỗi cậu... hức... hức...
- Thôi...mọi chuyện cũng đã qua rồi. Mình cũng không có trách cậu, chỉ mong lần sau cậu suy nghĩ kĩ trước khi làm. Cậu mau nghỉ ngơi đi, mình ra ngoài đây._ nói rồi cô bước ra ngoài.
Cô ta ở lại một mình trong phòng nhìn bóng cô đi thì nhếch mép.
- Đúng là ngu ngốc, tôi sẽ làm cho cô phải thất bại dưới tay tôi. Cô không được phép hơn tôi... không được. Tôi sẽ cướp tất cả mọi thứ từ cô
__________
Bởi vì cô ta không sao nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu/1778583/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.