Ồ, nhưng cũng tùy thuộc vào thể chất của mỗi người, ta nghĩ con sẽ tỉnh lại nhanh hơn, dù sao con cũng không phải người bình thường." Thừa Cẩn Vận trả lời. 
  
Xem ra không phải thứ tốt lành gì! 
  
Con cáo già này đã nói muốn rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi giang hồ, làm ăn hợp pháp, thì ra đằng sau vẫn là chó không sửa được thói ăn cứt. 
  
Giống hệt như cha Ngôn Duẫn, mỗi lần đều nói là chuyến cuối cùng, sau chuyến cuối cùng lại có chuyến tiếp theo. 
  
Bản chất của con người là vậy, kẻ tham lam, dục vọng là vô đáy. 
  
Ngôn Phụng Ly trực tiếp nuốt viên thuốc. 
  
Thừa Cẩn Vận đang đợi, Ngôn Phụng Ly đang đánh cược. 
  
Cô đánh cược vào sức kiềm chế mạnh mẽ của bản thân và khả năng kiểm soát cơ thể của mình. 
  
Khoảng nửa tiếng sau, Ngôn Phụng Ly mơ màng "chìm vào giấc ngủ". 
  
Trong cơn mê, cô cảm thấy có người bế mình lên xe. 
  
Có người đang nói: "Nhanh lên, khẩn trương lên, xuất phát." 
  
Âm sắc giống hệt như người mà lần trước cô nghe lén Thừa Cẩn Vận nói chuyện. 
  
Ngôn Phụng Ly không để lộ dấu vết nhưng cũng có chút khó khăn rút ra một cây kim bạc từ thắt lưng quần jean sau, châm vào huyệt đạo gần eo mình, ép bản thân phải tỉnh táo. 
  
Bởi vì đang trong trạng thái "hôn mê" nên đám người kia không trói cô theo kiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749339/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.