🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Lát nữa cô cứ đi theo tôi gật đầu mỉm cười là được, gặp chủ tiệc tôi gọi gì thì cô gọi nấy, bảo cô nói gì thì cô nói nấy." Thừa Quang Thành dặn dò.

 

Hóa ra thật sự đưa cô đến làm bình hoa, Ngôn Phụng Ly tự giễu.

 

Cô khẽ gật đầu, ra hiệu đã nhận được chỉ thị của hắn.

 

Đi vào trong, không ít người nịnh bợ Thừa Quang Thành, ít nhất là trong mắt Ngôn Phụng Ly là vậy.

 

Thừa Quang Thành tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, chào hỏi qua loa với những người đó.

 

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Ngôn Phụng Ly, vẻ mặt dò xét.

 

Cô biết, trước đây Thừa Quang Thành ra ngoài giao thiệp chưa bao giờ dẫn theo phụ nữ, sự xuất hiện của cô đương nhiên trở thành một "điểm tham quan".

 

Nhưng mà cũng chẳng sao, nhìn thì cứ nhìn, có thể làm gì được cô chứ.

 

Thừa Quang Thành dẫn cô đến chào hỏi chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, cũng chính là người mừng thọ.

 

"Chú Tần, chúc mừng sinh nhật! Chúc chú phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." Thừa Quang Thành cung kính chúc mừng đối phương.

 

Ngôn Phụng Ly cũng theo sau gọi "Chú Tần", và bày tỏ lời chúc phúc.

 

Chú Tần tò mò nhìn cô.



 

Thừa Quang Thành nắm tay cô, giới thiệu với đối phương: "Đây là Ngôn Phụng Ly." Không hề cho biết thân phận, để trống hoàn toàn.

 

Chú Tần hiểu ý nhướng mày, nhiệt tình bắt tay với Ngôn Phụng Ly, bày tỏ sự hoan nghênh. "Ông nội cháu ở bên trong, qua đó đi cháu."

 

Thừa Quang Thành lễ phép gật đầu, Ngôn Phụng Ly cũng làm theo.

 

Hắn dắt tay cô tiếp tục đi vào trong, thỉnh thoảng ứng phó với những người chào hỏi hắn, kiên quyết thực hiện nguyên tắc bảo cô nói gì thì cô nói nấy.

 

"Ông nội." Thừa Quang Thành gặp Thừa Cẩn Vận, thản nhiên chào hỏi.

 

"Thừa lão tiên sinh." Ngôn Phụng Ly cũng lạnh nhạt chào hỏi theo.

 

Thừa Cẩn Vận nhìn hai người bọn họ tay trong tay, dường như đang kìm nén một loại cảm xúc nào đó. "Ừm, đến rồi à?"

 

"Vâng." Thừa Quang Thành nhỏ giọng đáp.

 

"Khỏe hơn chút nào chưa?" Thừa Cẩn Vận quan tâm hỏi.

 

"Ừm, không sao rồi." Hắn khàn giọng đáp.

 

"Ông có chút chuyện muốn nói riêng với cháu." Thừa Cẩn Vận nói với cháu trai, nhưng ánh mắt lại nhìn Ngôn Phụng Ly.

 



"Cô đi ăn chút gì đó đi, lát nữa tôi đến tìm cô." Thừa Quang Thành nhỏ giọng nói với cô.

 

Ngôn Phụng Ly cầu còn không được, hơn nữa cũng không muốn đối mặt với lão cáo già Thừa Cẩn Vận, khẽ đáp một tiếng "Vâng" rồi rời đi.

 

Cô vừa đi khuất, sắc mặt Thừa Cẩn Vận lập tức thay đổi.

 

"A Diễn, cháu đột nhiên từ Tần Thành trở về Bắc Thanh làm gì?"

 

"Sức khỏe không tốt, về dưỡng bệnh, bên đó cháu không hợp thủy thổ, dù sao lão già Trần Hạc Niên cũng không phải là người dễ đối phó trong một sớm một chiều, cháu cứ phải bám lấy hắn để hầu hạ sao? So với lão già sắp chết, cháu càng hứng thú với đứa con hoang của hắn hơn."

 

"Cháu có biết, tuy rằng hắn đã lui về ở ẩn, nhưng ảnh hưởng vẫn còn rất lớn, lôi kéo được Trần Hạc Niên, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc chúng ta." Thừa Cẩn Vận nghiêm mặt nói.

 

"Ông nội, cháu biết mình đang làm gì."

 

"Con gái út của Trần Hạc Niên, bảo cháu đi tiếp cận, cháu đã đi chưa?" Thừa Cẩn Vận lại hỏi.

 

"Chưa. Cháu không thấy cô ta có ích gì cho cháu." Thừa Quang Thành thờ ơ nói.

 

"Cháu! Ông nói nhẹ nhàng cháu không nghe, đừng có trách ông không báo trước với cháu!" Nói xong, ông ta phất tay áo bỏ đi.

 

Thừa Quang Thành xoa mi tâm, cảm thấy cơn đau đầu càng thêm dữ dội.

 

Hắn phải nhanh chóng đi tìm người phụ nữ kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.