Hai người hầu kia sợ hãi, vội vàng lắc đầu chối đây đẩy.
Cuối cùng, Ngôn Phụng Ly vẫn buông tha cho họ, lạnh lùng nói: "Lần sau còn dám nói xấu sau lưng tôi nữa thì tôi sẽ bóp c.h.ế.t các người."
Kể từ đó, đám người hầu gần như tránh xa cô ta, không có sự kính trọng, chỉ có sự sợ hãi.
Bây giờ, Ngôn Phụng Ly xem như đã trở về hình hài ban đầu, đám người hầu kia chắc chắn sẽ lại càng lén lút chế giễu cô ta - người phụ nữ bị ruồng bỏ.
Nhưng cô ta cũng chẳng quan tâm, cho dù bây giờ có nghe thấy tận tai cũng sẽ không còn hành động lỗ mãng như trước nữa.
Năm tháng đã dạy cho cô ta rất nhiều điều, ví dụ như sự thờ ơ với mọi thứ.
Câu nói "Sống quen sung sướng, khó mà sống khổ" cũng không đúng với Ngôn Phụng Ly, cô ta vốn là người dễ thích nghi.
Trên thực tế, trong lòng cô ta cũng có chút nhẹ nhõm, ở một mức độ nào đó, không cần phải làm "hàng xóm" với Thừa Quang Thành, trở về "khu vực an toàn" của mình sẽ thoải mái hơn một chút.
Tốt nhất là Thừa Quang Thành hoàn toàn chán ghét cơ thể của cô ta, đừng có chuyện cứ cách ba hôm lại tìm cô ta để giải tỏa dục vọng.
Sự thật chứng minh, dường như điều này đang trở thành xu hướng.
Nghe má Lưu nói, Thừa Quang Thành đã đi công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749305/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.