Bốn mắt nhìn nhau, đều là đôi mắt nâu nhạt, ánh mắt lạnh lùng như nhau.
Thừa Quang Thành không vội vàng chiếm đoạt cô, mà dùng ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Ngôn Phụng Ly. "Vừa rồi đi đâu vậy?"
"Hội trường."
"Với ai?"
"Ken."
Cuộc đối thoại nhạt nhẽo khiến Thừa Quang Thành cũng mất hứng, bèn nhẹ nhàng kéo mở dây áo choàng tắm của Ngôn Phụng Ly, bàn tay to như con rắn từ từ luồn vào trong...
"Thừa Quang Thành?" Ngôn Phụng Ly đột nhiên gọi tên anh.
"Hửm? Sao vậy?" Ánh mắt anh có chút khó chịu vì bị cắt ngang.
"Là vệ sĩ của anh, anh có thể trả lương cho tôi được không?" Ngôn Phụng Ly đưa ra yêu cầu của mình.
Thừa Quang Thành không nhịn được, bật cười.
Trong ấn tượng của Ngôn Phụng Ly, anh rất ít khi cười.
Cho dù có cười cũng là cười lạnh hoặc cười gượng gạo, tóm lại gần như chưa từng thấy nụ cười chân thành, tự nhiên như vậy.
Khi Thừa Quang Thành cười, đôi mắt như trăng rằm, lộ ra lúm đồng tiền nông, hàng mi dài cụp xuống khẽ run, kết hợp với đường nét xương hàm được gac như tác phẩm nghệ thuật, phải nói là cả người toát lên sức hút khó cưỡng, đủ sức khiến biết bao cô gái say mê.
Nhưng Ngôn Phụng Ly không nằm trong số đó.
"Cô còn biết đòi lương cơ à? Đòi tiền làm gì?" Anh tò mò hỏi.
"Đôi khi ăn cơm với đồng nghiệp, ví dụ như tối nay với Ken, tôi không có tiền trả." Ngôn Phụng Ly thành thật khai báo.
Thừa Quang Thành khẽ cười khẩy: "Từ bao giờ mà đàn ông ăn cơm lại cần phụ nữ trả tiền rồi?"
"Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng."
Tuy anh hài lòng vì cô giữ khoảng cách với người đàn ông khác, nhưng vẫn bật cười trước dáng vẻ "so đo từng chút" này của cô.
"Được rồi, cô muốn bao nhiêu tiền lương?" Thừa Quang Thành tối nay kiên nhẫn với cô hơn một chút.
Bởi vì thấy, có chút thú vị.
"Tôi cũng không biết, cứ theo tiêu chuẩn lương bình thường của các anh là được." Ngôn Phụng Ly không quan tâm đến tiền nong, đủ dùng là được.
Những gì người lao động bình thường được hưởng, cứ trả đủ là được.
Thừa Quang Thành nhướng mày, rồi gật đầu.
Tiếp theo, là "vở kịch thường ngày" của họ.
Thừa Quang Thành tối nay cuồng nhiệt khác thường, bàn tay to lớn di chuyển trên người Ngôn Phụng Ly như dung nham phun trào, nơi nào đi qua cũng nóng bỏng.
Hơi thở đan xen, thân thể quấn quýt, chẳng mấy chốc, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau khi cơn cuồng nhiệt rút đi, Ngôn Phụng Ly thở hổn hển, rồi định đứng dậy trở về phòng.
Nhưng trước khi cô kịp hành động, Thừa Quang Thành đã nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô.
Ngôn Phụng Ly tưởng anh muốn "hiệp hai", vội vàng ngăn cản: "Ngày mai còn có việc quan trọng, nghỉ ngơi sớm đừng làm lỡ việc."
Thừa Quang Thành không để ý, mà kéo cô vào lòng. "Cô nói xem, số tiền này tính sao đây?"
"Tiền gì?" Ngôn Phụng Ly ban đầu không hiểu.
Nhưng vài giây sau cô đã hiểu ý anh là gì.
Có chút xấu hổ.
Nhưng dù trả lời thế nào cũng sẽ rơi vào bẫy của Thừa Quang Thành.
Nếu nói: Không cần tiền.
Vậy thì cô thật sự rất hèn.
Nếu ra giá, vậy cũng chứng minh cô rất rẻ mạt.
Vì vậy, Ngôn Phụng Ly chọn cách im lặng.
"Hỏi cô đấy?" Thừa Quang Thành không định dễ dàng buông tha cho cô.
"Anh thấy sao?" Ngôn Phụng Ly ném trả câu hỏi cho anh, nếu anh muốn làm nhục cô thì cứ làm nhục đi.
"Tôi thấy cô nên trả tiền cho tôi." Thừa Quang Thành cười gian xảo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]