Cô chỉ còn cách vòng tay qua cổ anh. 
  
Bốn mắt nhìn nhau, đều là đôi mắt nâu nhạt, ánh mắt lạnh lùng như nhau. 
  
Thừa Quang Thành không vội vàng chiếm đoạt cô, mà dùng ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt Ngôn Phụng Ly. "Vừa rồi đi đâu vậy?" 
  
"Hội trường." 
  
"Với ai?" 
  
"Ken." 
  
Cuộc đối thoại nhạt nhẽo khiến Thừa Quang Thành cũng mất hứng, bèn nhẹ nhàng kéo mở dây áo choàng tắm của Ngôn Phụng Ly, bàn tay to như con rắn từ từ luồn vào trong... 
  
"Thừa Quang Thành?" Ngôn Phụng Ly đột nhiên gọi tên anh. 
  
"Hửm? Sao vậy?" Ánh mắt anh có chút khó chịu vì bị cắt ngang. 
  
"Là vệ sĩ của anh, anh có thể trả lương cho tôi được không?" Ngôn Phụng Ly đưa ra yêu cầu của mình. 
  
Thừa Quang Thành không nhịn được, bật cười. 
  
Trong ấn tượng của Ngôn Phụng Ly, anh rất ít khi cười. 
  
Cho dù có cười cũng là cười lạnh hoặc cười gượng gạo, tóm lại gần như chưa từng thấy nụ cười chân thành, tự nhiên như vậy. 
  
Khi Thừa Quang Thành cười, đôi mắt như trăng rằm, lộ ra lúm đồng tiền nông, hàng mi dài cụp xuống khẽ run, kết hợp với đường nét xương hàm được gac như tác phẩm nghệ thuật, phải nói là cả người toát lên sức hút khó cưỡng, đủ sức khiến biết bao cô gái say mê. 
  
Nhưng Ngôn Phụng Ly không nằm trong số đó. 
  
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749282/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.