"Hừ, tôi không bao giờ bắt nạt phụ nữ."
Nghe vậy, Ngôn Phụng Ly liếc xéo anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Không bàn đến việc câu nói đó của anh có mang ý phân biệt giới tính hay không, chỉ nói nếu gặp phải sát thủ là nữ, anh cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc sao? Tôi e là như vậy không đủ chuyên nghiệp."
Ken nhướn mày, có chút ngạc nhiên trước cô gái trẻ trầm lặng này, lời nói ra lại khá sắc bén.
Nhưng quả thực rất khó phản bác.
"Cô nói đúng. Tôi không nên chủ quan."
Ngôn Phụng Ly nhún vai, không nói gì thêm.
Hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra với hiệu suất cực kỳ cao.
Ken cảm thấy trước đó đã quá xem thường Ngôn Phụng Ly.
"Cô ăn cơm chưa? Lát nữa về tiện đường cùng ăn chút gì nhé?"
"Anh mời à?" Ngôn Phụng Ly không có tiền.
Trước đây cô luôn trong trạng thái huấn luyện khép kín, không có cơ hội dùng tiền.
Nghĩ đến đây, cô chợt thấy nên tìm cơ hội nói chuyện với Thừa Quang Thành về vấn đề lương bổng, không thể để sau này khi cần dùng tiền lại luôn phải dựa dẫm vào người khác.
"Tất nhiên."
Ăn cơm với cấp trên, đương nhiên là cấp trên trả tiền, đó là quy tắc ngầm nơi công sở.
Hai người cùng đến một nhà hàng Tây tầm trung.
Ngôn Phụng Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749280/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.