🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Hừ, tôi không bao giờ bắt nạt phụ nữ."

 

Nghe vậy, Ngôn Phụng Ly liếc xéo anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Không bàn đến việc câu nói đó của anh có mang ý phân biệt giới tính hay không, chỉ nói nếu gặp phải sát thủ là nữ, anh cũng sẽ thương hoa tiếc ngọc sao? Tôi e là như vậy không đủ chuyên nghiệp."

 

Ken nhướn mày, có chút ngạc nhiên trước cô gái trẻ trầm lặng này, lời nói ra lại khá sắc bén.

 

Nhưng quả thực rất khó phản bác.

 

"Cô nói đúng. Tôi không nên chủ quan."

 

Ngôn Phụng Ly nhún vai, không nói gì thêm.

 

Hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra với hiệu suất cực kỳ cao.

 

Ken cảm thấy trước đó đã quá xem thường Ngôn Phụng Ly.

 

"Cô ăn cơm chưa? Lát nữa về tiện đường cùng ăn chút gì nhé?"

 

"Anh mời à?" Ngôn Phụng Ly không có tiền.

 

Trước đây cô luôn trong trạng thái huấn luyện khép kín, không có cơ hội dùng tiền.

 

Nghĩ đến đây, cô chợt thấy nên tìm cơ hội nói chuyện với Thừa Quang Thành về vấn đề lương bổng, không thể để sau này khi cần dùng tiền lại luôn phải dựa dẫm vào người khác.

 

"Tất nhiên."

 

Ăn cơm với cấp trên, đương nhiên là cấp trên trả tiền, đó là quy tắc ngầm nơi công sở.

 

Hai người cùng đến một nhà hàng Tây tầm trung.

 

Ngôn Phụng Ly gọi một phần bò bít tết phi lê, một đĩa salad và một phần mì Ý.



 

"Cô ăn hết được sao?" Ken có chút kinh ngạc.

 

"Ăn hết được."

 

"Trông gầy vậy mà ăn khỏe đấy." Ken nhận xét.

 

Ken chỉ gọi một phần bò bít tết và salad.

 

Cả hai đều không phải người thích nói chuyện, nên khi ăn đều rất tập trung, chỉ có tiếng d.a.o nĩa va chạm.

 

Ngôn Phụng Ly quả nhiên ăn hết sạch mọi thứ, không chừa một chút nào.

 

"Cảm ơn anh đã mời cơm tối, sau này tôi có tiền sẽ mời lại anh." Ngôn Phụng Ly nói rất lịch sự.

 

Ken nghe vậy không khỏi bật cười. "Sao, bây giờ cô không có tiền à?"

 

Là tình nhân bí mật của ông chủ, không có chút của cải riêng thì không thể nào chấp nhận được.

 

Ngôn Phụng Ly thành thật trả lời: "Không có, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có."

 

Ken dò xét nhìn biểu cảm trên mặt Ngôn Phụng Ly.

 

Không giống như đang giả vờ.

 

Là một cô gái khá thú vị, khá bí ẩn.

 

"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Trên đường về, Ken không nhịn được hỏi.

 

Tài liệu về cô mà anh ta nhận được có rất ít thông tin giới thiệu về Ngôn Phụng Ly, bởi vì cô được "cài cắm" vào.

 



Chỉ có họ tên, chiều cao, nhóm máu, trường tốt nghiệp, sơ sài đến mức khó tin.

 

Cho dù chỉ là làm cho có lệ, cũng quá qua loa rồi.

 

"Mười tám tuổi."

 

"Ừm, cũng gần bằng với tôi đoán." Ken gật đầu.

 

"Sao cô lại lấy được bằng tốt nghiệp đại học sớm vậy?"

 

"Thừa Quang Thành ép buộc."

 

"..."

 

Thực ra Ken có chút tò mò về cô gái bí ẩn này, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp và ranh giới giữa hai người, anh ta không tiếp tục hỏi nữa.

 

Ăn xong, cả hai cùng trở về khách sạn.

 

Ngôn Phụng Ly về phòng tắm rửa sạch sẽ, định ngủ sớm thì nhận được điện thoại của Thừa Quang Thành.

 

"Qua đây." Chỉ vỏn vẹn hai chữ rồi cúp máy.

 

Ngôn Phụng Ly thở dài bất đắc dĩ, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa đen, khoác thêm áo tắm rồi gõ cửa phòng anh.

 

Thừa Quang Thành mở cửa xong, tiếp tục ngồi trước bàn làm việc rộng lớn, bận rộn với máy tính một lúc rồi mới tháo kính gọng bạc xuống.

 

Có lẽ đã xử lý xong công việc.

 

"Lại đây." Anh nói chuyện với cô cũng luôn ngắn gọn hết mức có thể.

 

Ngôn Phụng Ly ngoan ngoãn đi tới, bị anh kéo mạnh một cái, thuận thế ngồi lên đùi rắn chắc của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.