🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngôn Phụng Ly muốn đợi Thừa Quang Thành rời đi rồi mới đi tắm rửa.

 

Nhưng cô đợi rất lâu, người đàn ông bên cạnh vẫn không nhúc nhích, hình như đã ngủ rồi.

 

Trước đây mỗi lần Thừa Quang Thành triệu tập cô đến phòng, sau khi kết thúc hắn đều bảo cô lập tức cút đi.

 

Hai người chưa bao giờ cùng nhau qua đêm sau khi làm chuyện đó, hắn chê cô không xứng sao?

 

Sao vậy, bây giờ hắn có thể chiếm tổ chim khách* không đi được nữa rồi?

 

*ý nói chiếm đoạt của người khác một cách trắng trợn

 

Cô cũng không quen ngủ khi có người bên cạnh.

 

Nghĩ một lúc, Ngôn Phụng Ly vẫn nhẹ nhàng đẩy hắn: "Thừa Quang Thành? Thừa Quang Thành?"

 

Nếu có việc cần nói chuyện với hắn, cô cũng luôn trực tiếp gọi tên hắn.

 

"Làm gì?" Rõ ràng là đang bực bội.

 

"Anh về nghỉ ngơi đi?" Ngôn Phụng Ly tự nhận thấy mình đang rất khéo léo đuổi khách.

 

"Ngôn Phụng Ly cô có bị làm sao không? Đây đều là địa bàn của tôi, muốn cút cũng là cô cút! Đem cô từ tầng hầm lên, sao còn được voi đòi tiên nữa?" Thừa Quang Thành lạnh lùng quát mắng cô.

 



"Cô phải biết thân biết phận."

 

"Nói khó nghe một chút, bây giờ cô chính là một con phò rẻ tiền, cô biết không?"

 

"Hay nói là 'nô lệ thị tẩm'."

 

Lời nói của hắn, câu nào câu nấy đều chói tai, ý nghĩa sỉ nhục tăng lên thẳng tắp.

 

Nhưng Ngôn Phụng Ly cũng chỉ cười tự giễu, bởi vì đã sớm quen với sự cay nghiệt của hắn.

 

Chỉ là hắn tối nay, cảm thấy đặc biệt dễ nổi nóng.

 

Ngôn Phụng Ly nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa qua loa, sau đó khoác áo ngủ, nhẹ nhàng mở cửa rời đi.

 

Nơi cô trở về, vẫn là căn tầng hầm nhỏ bé, tối tăm kia.

 

Ngôn Phụng Ly không quên được lần trước sau khi "thị tẩm" xong cô quá mệt, nghĩ là nghỉ ngơi năm phút rồi sẽ đi, kết quả ngủ quên mất.

 

Thừa Quang Thành trực tiếp xách cô dậy, bảo cô nhanh chóng cút ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ của hắn.

 

Ngôn Phụng Ly bị dọa giật mình, thầm nghĩ lúc lên giường sao không chê cô bẩn nhỉ?

 

Nhưng từ đó về sau, cô đều đặc biệt chú ý, làm xong việc thì nhanh chóng rời khỏi tầm mắt hắn, đừng tự chuốc lấy khổ.



 

Ngôn Phụng Ly vừa đi khỏi, Thừa Quang Thành lập tức mở mắt ra.

 

Tiệc rượu tối nay, quả thực có thể nói là không vui vẻ gì, tâm trạng hắn bực bội muốn chết.

 

Ở tiệc rượu gặp phải Trương Tuấn vừa mới khỏi bệnh, gào thét đòi ông cháu bọn họ giao ra kẻ ám sát hắn ta.

 

Vụ ám sát này là như thế nào, mọi người đều tâm知肚明 (biết rõ trong lòng).

 

Trương Tuấn nói: "Thừa lão, Thừa thiếu gia, giao ra kẻ ám sát đó, tôi tượng trưng trừng phạt cô ta một chút, coi như là một tên trộm nhỏ cướp bóc, tôi giữ thể diện, chuyện này coi như xong.

 

Nếu không mọi người vì chuyện này mà thật sự tổn hại hòa khí, vậy sau này sẽ rất phiền phức.

 

Tôi bị thương một chút thì không sao, nhưng ông chủ phía sau tôi lại rất khó chịu đấy.

 

Đánh chó chẳng phải còn phải xem chủ sao?"

 

Trương Tuấn đã lôi ra ông chủ phía sau hắn ta - vị quan chức kia quyền cao chức trọng, lại hành sự tàn nhẫn, cho dù là xã hội đen hay xã hội trắng đều rất kiêng dè người này.

 

Sau khi Trương Tuấn nói bóng gió một hồi rồi rời đi, Thừa Cẩn Vận cau mày suy nghĩ một lát, hỏi Thừa Quang Thành: "Chuyện này, cháu thấy thế nào?"

 

"Cứ chọn đại một người trong trại huấn luyện ném qua đó là được." Thừa Quang Thành thờ ơ nói.

 

"Nhưng, nghe nói Trương Tuấn đã thông qua camera giao thông lấy được hình ảnh của Ngôn Phụng Ly, dùng dark web tra ra là người của chúng ta. Là đúng lúc cô ta tháo khăn che mặt ra, thật trùng hợp. Cháu định lừa hắn ta như thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.