“Sau này tôi cũng thấy quyết định của ông nội là đúng, g.i.ế.c các người ngay lập tức thì quá dễ dàng. 
  
Để lại một người sống mà từ từ hành hạ mới thú vị. 
  
Ông nội cũng từng nói với tôi, có chút hối hận vì đã trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t cha cô, đáng lẽ nên để các người sống bên nhau, nhìn nhau chịu đựng đau khổ, sống không bằng chết.” 
  
“Haiz...” Hắn thở dài. Như thể thật sự cảm thấy rất “đáng tiếc”. 
  
Lúc này, hai tay Ngôn Phụng Ly đã siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như ghim vào da thịt, hận không thể lấy d.a.o lóc thịt hắn ta! 
  
Thừa Quang Thành nhìn thấy ngọn lửa hận thù bùng lên trong mắt cô, nắm đ.ấ.m siết chặt cuối cùng lại bất lực buông ra, cười lạnh. 
  
“Con người ta, tốt nhất là đừng nên có điểm yếu.” 
  
Hắn đang ám chỉ việc mẹ cô đang bị kẻ thù giam cầm. 
  
Thừa Quang Thành cúi người xuống, dùng tay vỗ vỗ mặt Ngôn Phụng Ly. “Nhớ kỹ, sau này, cô chỉ thuộc về một mình tôi. Hiểu chưa?” 
  
“…” 
  
“Nói!” 
  
“Hiểu rồi.” 
  
Ngôn Phụng Ly không biết cuối cùng Thừa Quang Thành đã giải thích với ông nội mình như thế nào. 
  
Nửa tháng tiếp theo, Ngôn Phụng Ly ở trong phòng dưỡng thương, lúc thay thuốc  má Lưu sẽ gọi cô “lên trên”, trong khoảng thời gian đó, cuộc sống rất yên bình, không có ai đến tìm cô gây phiền phức. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-tuyet-vong/3749264/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.