Lúc Ngôn Phụng Ly hoàn hồn, đoàn xe đã chạy đi xa, cô cứng đờ đứng dậy cất súng, sau đó lái chiếc Land Rover Defender của mình điên cuồng đuổi theo.
Dù thế nào, cô cũng phải tạo ra một cái cớ là đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nếu không thật sự không thể ăn nói với Thừa Cẩn Vận, bây giờ cô chỉ cầu xin được giảm nhẹ hình phạt.
Ngôn Phụng Ly tăng tốc độ lên gần 200, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Cô đột ngột đánh lái, ép đoàn xe của Trương Tuấn phải dừng lại.
Ngôn Phụng Ly bịt mặt, xách s.ú.n.g xuống xe, lấy xe làm lá chắn, xả s.ú.n.g về phía đối diện.
Hỏa lực chủ yếu tập trung vào chiếc Cadillac dài, rất nhanh đã làm Trương Tuấn bị thương, nhưng không đến mức chết.
Ngôn Phụng Ly rất cẩn thận không làm bị thương con của Trương Tuấn, nhưng trong lòng cô có một thoáng suy nghĩ, hai đứa trẻ này hẳn là cũng bị dọa sợ rồi nhỉ?
Chính vì lơ đãng này, cô đã trúng một viên đạn của vệ sĩ đối phương.
Ngôn Phụng Ly ngay lập tức rít lên một tiếng, trốn ra sau xe, tay phải ôm lấy vai trái đang rỉ máu.
Sau đó, cô cố nén đau đớn, thừa cơ nhanh chóng chui qua cửa sổ vào ghế lái, đạp mạnh chân ga, lái xe "bỏ chạy".
Đội an ninh của Trương Tuấn đương nhiên không đuổi theo cô, cũng vội vàng rời đi, đưa ông chủ của họ đến bệnh viện cấp cứu.
Trên đường về, Ngôn Phụng Ly lái xe bằng một tay, trong lòng nghĩ:
Có vết thương này ít ra cũng có thể ăn nói với ông ta.
Hơn nữa, Trương Tuấn chắc chắn không thể tham gia cuộc họp này, nhiệm vụ lần này cũng không tính là hoàn toàn thất bại.
Ít nhất cũng giúp lão già kéo dài thời gian, như vậy ông ta sẽ có rất nhiều "không gian thao tác".
Ngôn Phụng Ly đến chỗ Thừa Cẩn Vận, còn chưa kịp chữa trị vết thương đã vội vàng báo cáo.
Cô cúi đầu, che vết thương đang chảy m.á.u báo cáo lại với lão già về diễn biến sự việc mà cô đã bịa ra.
Thừa Cẩn Vận vuốt chòm râu bạc, nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt.
"Nói xong rồi?" Ông ta hỏi.
Ngôn Phụng Ly khẽ gật đầu.
"Chát!" Một tiếng giòn vang lên.
Nửa mặt Ngôn Phụng Ly nhanh chóng nghiêng sang một bên, đau rát.
Cô đưa tay sờ, m.á.u chảy ra rồi.
"Cô coi tôi là trẻ lên ba sao? Cô thất thủ, bỏ lỡ thời cơ?
Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?
Trong số những sát thủ được nuôi dưỡng ở nhà họ Thừa này, ai thất thủ tôi cũng tin, chỉ có cô, Ngôn Phụng Ly, đánh c.h.ế.t tôi cũng không tin!"
Lần này, Ngôn Phụng Ly được chứng kiến cái gọi là "bốc hỏa".
Thừa Cẩn Vận thở hổn hển, giống như sắp bị cô chọc tức đến c.h.ế.t vậy.
Cũng chẳng trách, Ngôn Phụng Ly là tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa xuất sắc nhất ở đây, dùng "bách bộ xuyên dương" để hình dung cũng không hề quá đáng.
So với cha cô, Ngôn Duẫn, còn “xanh hơn xanh”.
Chỉ cần người hoặc vật xuất hiện trong ống ngắm của cô, đều không thể thoát khỏi.
Lúc này, Ngôn Phụng Ly không biết Thừa Cẩn Vận sẽ xử lý cô như thế nào, chỉ biết đứng im tại chỗ chờ đợi.
"Tôi đã nói rồi, Ngôn Phụng Ly. Ở đây chúng tôi rất nhân tính, sẽ cho người mới một cơ hội.
Xét thấy đây là lần đầu tiên cô phạm sai lầm, chỉ cần chịu một chút hình phạt là được rồi." Sau một lúc lâu, Thừa Cẩn Vận quay lưng về phía cô nói.
Ông ta phẩy phẩy tay, vẻ mặt mệt mỏi, hai tên to con kéo Ngôn Phụng Ly đi.
Hình như cô nghe thấy Thừa Cẩn Vận nói một câu. "Haiz, nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn g.i.ế.c người."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]